Huyện Thanh Sơn.
Cư xá Từ Kinh, lầu số 5, tầng một...
Hôm nay nơi đây thập phần náo nhiệt, chữ Hỷ đỏ thẫm được dám khắp nơi, Tiền Quân đứng trước cửa ra vào nghênh đón khắp tới, trên mặt tươi cười, nhìn qua hết sức hào hức, hôm nay chính là ngày đại hôn của hắn a.
"Quân tử, không còn sớm rồi, nên kêu vợ ngươi đi ra bái đường đi."
Tiền Vân từ trong nhà đi ra.
"Biết rồi, tỷ, hiện tại em liền đi."
Tiền Quân chào hỏi với người ta một tiếng, sau đó đi vào trong phòng, trong phòng khách đầy một đầy áp người, có người đánh bài tú lơ khơ, có người thì chơi mạt chược.
Nhiệt độ lúc này cũng khá lạnh, nên khách tới tham gia hôn lễ đều chen lấn vào phòng trước mặt, cũng may lúc trước Tiền Quân mua phòng không nhỏ, nếu không thật đúng không chứa nổi nhiều người như vậy.
Trong sân, trước cửa ra vào, đã dựng lên một cái rạp che mưa, ở một bên còn có sân khấu, trên đó đang phát nhạc cưới linh đình.
"Để em đi kêu Tiểu Tuệ ra."
Tiền Quân nói với Tiền Vân một câu, đi vào phòng.
Ngoài cửa, tân khách đều nghị luận.
"Tiểu Quân hiện tại lăn lộn không tệ a, ở huyện thành mua được phòng ở, nhìn căn phòng này cũng không tệ."
Một thân thích dưới quê có chút hâm mộ nói.
Dân quê có thể mua phòng trên huyện thành đã là rất giỏi rồi, chỉ cần lên được thị trấn, bọn họ cũng đã rất hâm mộ.
Một người khác cũng nói: ''Nghe nói vợ Tiểu Quân làm ở nhà xưởng Hằng Nguyên, tiền lương một tháng năm sáu nghìn, coi như không tệ....So với con dâu nhà ta còn nhiều hơn."
Ông chú ngoại Lục Dương đang chơi mạt chược, nghe nói như thế, cũng vui tươi hớn hở nói: "Tiểu Quyên nhà ta hiện tại cũng làm ở nhà xưởng Hằng Nguyên a...."
"Nha đầu Tiểu Quyên từ nhỏ đã khéo tay, có thể đi vào Hằng Nguyên làm cũng do bản lãnh của nàng." Vấn đề này Tiền Trường Phú không biết nói bao nhiêu lần, trên cơ bản bạn bè của hắn đều biết.
Dù sao, Tiền Trường Phú cũng không có nhiều điều để khoe khoang.
Đang khi nói chuyện lại đánh xong một vòng, Tiền Trường Phú bốc bài, nói ta: 'Nha đầu kia, quả thật thông minh thật, chỉ là hơi quá thông minh, bất chút hiếu kính cũng không hiểu, ta lớn tuổi như vậy rồi, cũng không biết gửi ta phí dưỡng lão."
"Lão Tiền, lời này ngươi nói cũng không có ý nghĩa rồi, ta nhớ thời điểm Tiểu Quyên kết hôn, ngươi có phải nói vậy đâu.."Một người chơi bài khác nói ra.
Một người khác cũng nói: "Đúng vậy a, thời điểm lúc trước Tiểu Quyên kết hôn, ngươi đơn giản nói, gả ra ngoài như bát nước đổ đi, lễ hỏi ngươi lại đòi hỏi nhiều như vậy, một phần cũng không giảm, sao hiện tại lại thay đổi."
Những người khác cũng bật cười.
Tiền Trường Phú hoàn toàn không có bất kỳ ý xấu hổ nào.
"Ta là ba của nó, vất vả khổ cực mới nuôi dưỡng được khuê nữ lớn như vậy, sao có thể làm không công cho nhà người ta, tiêu tiền ở nhà mẹ để, kiếm tiền cho nhà chồng, ta chỉ muốn nói thôi, chứ thiếu chút tiền này sao!"
Những người khác nghe xong âm thầm cười lạnh.
Không nói gì thêm.
Người nào không biết từ nhỏ Tiền Tiểu Quyên đã hầu như ôm đồm mọi công việc trong nhà, từ nuôi gà nuôi heo đến chăm em, cuối cùng ai nuôi ai còn chưa biết đấy.
"Ngũ Bính!"
Tiền Trường Phú hơi do dự một chút đánh ra một trương bài.
Người ngồi đối diện với hắn, cười hì hì nhận lấy ngũ bính, nói ra: "Vừa vặn thiếu ngũ bính, cảm ơn."
Nói xong đem mạt chược đổ ra.
Hai người còn lại oán trách hai câu, nói Tiền Trường Phú không biết đánh bài, không nên đánh con này, bọn hắn cũng không hoài nghi hai người này chơi xấu, cũng đánh bài được mười mấy năm, bọn hắn đều rất rõ ràng, Tiền Trường Phú chỉ đơn thuần là con mồi mà thôi.
Thu một nhà mười lăm tệ, nam nhân thắng kia, nhìn thấy tân nương từ bên trong phòng đi ra, đứng dậy nói: 'Buổi chiều đánh tiếp,sắp bài đường rồi."
Tiền Trường Phú nhìn thoáng qua, cực không tình nguyện từ chỗ đứng dậy.
Kế tiếp chính là bái đường thành thân.
Nhận nước trà do con dâu nhân lên, bà ngoại Lục Dương cười không khép được miệng, cuối cùng lúc sinh thời, cũng có thể nhìn thấy nhi tử nhà mình kết hôn rồi.
Đưa một đại hồng bao cho Quách Tuệ, lão nhân gia nói ra: "Tiểu Tuệ, về sau Quân tử dám khi dễ con, con cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp con giáo huấn hắn."
"Mẹ, con hiểu rồi."
Quách Tuệ nhẹ gật đầu.
...
Lục Thành, Phía Đông Đại Học Thành.
"Tiểu Hoa, sinh nhật vui vẻ."
Chu Đình Đình cầm lấy bật lửa, đem ngọn nến trên bánh kem đốt lên từng cái một.
Hôm nay là sinh nhật tuổi 21 của Tiền Tiểu Hoa.
Trong tiểu điếm, ngoài trừ Chu Đình Đình, còn có một nam sinh mặc áo bông màu xám, chính là Chiêm Tuấn trước kia thường đi chơi net, hắn cũng nói: "Tiểu Hoa, sinh nhật vui vẻ."
Nói xong, còn từ trong balo, lấy ra một hộp quà.
"Chiêm Tuấn, ngươi còn mua quà tặng làm gì."
Tiền Tiểu Hoa nhìn thoáng qua lễ vật nói ra.
"Sinh nhật của ngươi, ta khẳng định phải tặng quà a, ngươi nhìn một chút, có thích không..."Trong mắt Chiêm Tuấn xuất hiện vài phần chờ mong.
Tiền Tiểu Hoa đem lễ vật mở ra, nhìn nhìn, bên trong hóa ra là một chiếc nhẫn khảm kim cương, kim cương cũng không lớn, nhưng nhìn qua hết sức xinh đẹp, ở một bên còn giấy xác nhận kim cương thật.
Chu Đình Đình cầm lấy hóa đơn nhìn nhìn, khiếp sợ nói: "Chiêm Tuấn, ngươi mua chiếc nhẫn này dùng hơn một vạn?"
Nhẫn kim cương hơn một vạn, đối với kẻ có tiền mà nói, không coi vào đâu, nhưng Tiền Tiểu Hoa cùng Chu Đình Đình cũng biết tình huống của Chiêm Tuấn thế nào, trên cơ bản mỗi tháng lương bằng nhân viên, sao lại có nhiều tiền như vậy.
Tiền Tiểu Hoa nhìn thoáng qua hóa đơn, cũng đồng dạng rất khiếp sợ nói: ''Chiêm Tuấn, ngươi điên rồi sao, ngươi mua nhẫn mắc như vậy làm gì."
Vốn còn tưởng rằng chỉ là một món quà nhỏ, Tiền Tiểu Hoa cũng không nghĩ tới, Chiêm Tuấn lại tặng lễ vật đắt tiền như vậy.
Nàng trừng mắt liếc nhìn Chiêm Tuấn, hỏi: "Ngươi lấy tiền ở đâu, không phải làm chuyện gì xấu chứ?"
Chiêm Tuấn thẹn thùng cười cười, nói ra: "Ngươi xem ta có lá gan đi làm chuyện xấu sao? Ta suy nghĩ rồi, không thể cứ sống đần độn như vậy, vì vậy ta đem toàn bộ tài khoản của mình bán hết, đổi lấy tiền mua cho ngươi món quà này, Tiểu Hoa...Ngươi thích không?"
Chu Đình Đình cùng Tiền Tiểu Hoa đều trầm mặc.
Các nàng biết rõ.
Tổ hợp tài khoản kia có ý nghĩ gì với Chiêm Tuấn.
Hắn có thể ở tiệm nét đần độn nhiều năm như vậy, còn có thể ăn uống không lo chết đói, toàn bộ đều nhờ vào công lao của tài khoản game, Chiêm Tuấn trước kia từng nói qua, mấy tài khoản này lúc trước hắn đi học, trốn học tới tiệm nét mới luyện ra được, là toàn bộ thanh xuân...
Tiền Tiển Hoa cầm lấy nhẫn kim cương, cảm giác rất nặng nề, lễ vật này trân quý cũng không chỉ bởi giá tiền của nó, mà là toàn bộ thanh xuân của người trẻ tuổi trước mặt này.
"Vậy kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"
Tiền Tiểu Hoa hiết sâu một hơi hỏi.
Chiêm Tuấn nói: "Nhị Bá của ta đang làm việc ở một công trường Lục Thành, nói bên kia thiếu người, ta ý định đi qua xem, làm ở công trường kiếm được rất nhiều tiền, nếu học xong tay nghề, một tháng cũng được bảy tám nghìn tệ, mấu chốt là còn bao ăn bao ở, không cần tiêu tiền."
"Công trường quá mệt mỏi, ngươi gầy như vậy, có thể làm được sao?"
Tiền Tiểu Hoa nhìn thoáng qua Chiêm Tuấn.
Chiêm Tuấn tuy rằng truy cầu nàng nhiều năm như vậy, trước kia Tiền Tiểu Hoa vẫn luôn cảm thấy Chiêm Tuấn không có lòng cầu tiến, vì vậy cho dù đối phương có nịnh hót đến đâu, nàng đều quyết đoán cự tuyệt, hôm nay, nghe nói Chiêm Tuấn muốn tới công trường làm việc, không biết tại sao, trong lòng Tiều Tiểu Hoa có chút ít lo lắng...
Chiêm Tuấn nói: "Không có việc gì, không có việc gì, ta còn trẻ, không có đau khổ nào mà chịu không nổi, hơn nữa, nếu như ta cứ tiếp tục chơi, cũng sẽ khiến thân thể dần dần yếu đi, ngươi nói rất đúng, nam nhân phải có lòng cầu tiến, ta đi công trường vừa kiếm được tiền vừa kiếm được nghề, về sau, có thể dựa vào tay nghề này mà ăn cơm."
"Chiêm Tuấn, cảm ơn ngươi."
Tiều Tiểu Hoa cảm giác mũi mình có chút ê ẩm.
Nàng có một loại cảm giác mãnh liệt, Chiêm Tuấn lần này tới đây để vĩnh biệt nàng, hơn nữa là vĩnh biệt không gặp.
"Tốt rồi, Tiểu Hoa, cánh bánh đi, cho ta một miếng, sau khi ăn xong, ta còn phải rời đi, ta đã nói với Nhị Bá, hôm nay sẽ tới xem, công trường khá xa, cũng không biết về sau có thời gian tới thăm ngươi hay không."
Nhìn mặt Chiêm Tuấn vẫn vui tươi như cũ, không nhìn ra thương cảm.
"Tốt."
Tiền Tiểu Hoa thổi tắt ngọn nến, Chu Đình Đình đem dao cắt bánh ngọt đưa tới.
Tiền Tiểu Hoa cắt cho Chiêm Tuấn một miếng rất lớn, Chiêm Tuấn ăn rất vui vẻ, nhưng từ đầu đến cuối, hắn cũng không có tiếp tục biểu đạt yêu thương với Tiền Tiểu Hoa nữa rồi, trước kia hắn hay tùy tiện nói giỡn, thả thính, nhưng hôm nay không còn nói ra được nữa.
Ăn xong bánh ngọt, Chiêm Tuấn một mình rời đi.
Tiền Tiểu Hoa nằm ở trên bàn, ô ô khóc lên.