"Lục ca, ta giới thiệu một chút, đây là Bành quản lý, quản lý tiêu thụ của chung cư Hoa Đình, còn đây là bằng hữu của ta, Từ lão bản của bất động sản Bảo Phong."
Từ Phượng Niên vội vàng giới thiệu hai người.
"Xin chào."
Trên mặt Lục Dương vui vẻ, phân biệt nắm tay với hai người.
"Lục lão bản, thật sự là tuổi trẻ tài cao."
"Lục lão bản, rất vinh hạnh khi có thể gặp ngài."
Hai người đều hết sức khách khí.
Người dựa vào lụa, ngựa dựa vào yên, trong lòng Lục Dương cũng rất rõ ragf, bọn họ vì sao đối với mình khách khí như vậy, thậm chí còn có mùi vị nịnh nọt, chỉ sợ là bởi vì chiếc xe đang đỗ ngoài đường kia.
"Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ rồi nói chuyện."
Lục Dương đi vào siêu thị nhỏ của Tần Lam.
"Tần tỷ, đưa chìa khóa sát vách cho em."
Tần Lam từ trong quầy thu ngân lấy ra một cái chìa khóa, đưa cho Lục Dương, lại có chút tò mò nhìn một đám người bên ngoài, không biết bọn hắn muốn làm gì.
"Bọn họ là nhân viên tiêu thụ chỗ này, em kêu bọn họ tới đây."
Lục Dương giải thích một câu.
Hắn nhìn ra, dáng vẻ Tần Lam có chút lo lắng.
Nghe nói như thể, sắc mặt Tần Lam buông lỏng, nói ra: "Để ta đưa mọi người chút nước."
"Không cần, không cần..."
Những người khác đều khoát tay.
Bất quá, Lục Dương vẫn để cho Từ Phượng Niên từ khay chứa đồ, cầm cho mỗi người một chai nước, một đoàn người đi tới cửa hàng bên cạnh, mở cửa, bước vào, trong phòng trống rỗng, tất cả hoa cỏ đều bị dọn đi hết.
Trong phòng chỉ còn cái bàn trong góc, vừa vặn có thể sử dụng.
Sau khi vào cửa.
Lục Dương liền trực tiếp hỏi: "Hiện ở bên ngoài còn bao nhiêu cửa hành như vậy/"
Bành quản lý không hề nghĩ ngợi nói ra: ''Ngoài trừ hai gian này ra, còn có ba gian nối liền đã bán đi, chính là ba gian phía tây, còn lại vẫn còn dư lại."
Rất hiển nhiên, cửa hàng trên đường này bán cũng không tốt lắm.
Bành quản lý ngược lại thẳng thắn thành khẩn, không có bất kỳ giấu giếm, thẳng thắn nói cho Lục Dương biết đã bán được năm căn, còn có tầm khoản ba mươi căn còn chưa bán được.
Điều này cũng liên quan đến thân phận của Lục Dương, nếu đổi lại là người bình thường, bọn hắn khẳng định sẽ tìm lí do thoái thác, nói đều bán đi hết rồi, chỉ còn lại mấy căn, hơn nữa vị trí cũng không tốt, nếu như không mua bây giờ, lần sau liền hết hàng...
Nhưng đối đã với loại khách hàng lớn như Lục Dương, bất luận bài vở gì cũng không dùng được, chỉ có thẳng thắn thành khẩn đối đãi mới đạt được kết quả mong muốn.
Nói xong.
Bành quản lý từ tay nhân viên cầm lấy một chồng tài liệu văn bản, đưa cho Lục Dương.
Lục Dương nhìn nhìn.
Những thứ này đều là phòng chưa bán đi.
Đại bộ phận đều là cửa hàng có hơn bốn mươi mét vuông, còn có vài phòng lớn, lớn nhất tầm khoản sáu mươi mét, loại lớn hơn liền không có....
"Tổng cộng bao nhiêu tiền? Tính chưa?"
Cái này cũng không có gì hay để coi, con đường này hắn đi đã không biết bao nhiêu lần, bề ngoại bộ dáng ra sao, Lục Dương rất rõ.
Bành quản lý suy nghĩ một chút, nói ra: "Dựa theo giá cả thị trường bây giờ, chúng ta đã tính xong, còn lại hai mươi tám căn, giá tổng cộng là tám trăm ba mươi chín vạn(8.390.000), chúng ta lấy giá rẻ tám trăm mười vạn."
Giá tiền này, so với giá ở trong suy nghĩ Lục Dương thì không sai biệt lắm.
Bất quá dư ra mười vạn cũng có ý tứ.
Đây rõ ràng là không gian có thể trả giá.
Thấy Lục Dương hơi suy tư, không có lập tức đáp ứng, Bành quản lý còn nói thêm: "Lục lão bản, nói thật, tuy chỗ này không tốt bằng cửa Đông, không có lưu lượng người nhiều, bất quá, theo ta biết được, quy hoạch tàu điện ngầm ở thành thị, có khả năng sẽ quy hoạch gần đây, lúc kia bên này sẽ nhất định bay lên..."
Quy hoạch tàu điện ngầm.
Từ Phượng Niên cũng lão bản Bảo Phong đều kinh ngạc nhìn thoáng qua Bành quản lý.
Bọn hắn thật không biết có việc này, Bành quản lý bởi vì là tiêu thụ, nên tin tức linh thông hơn nhiều...
"Cái thứ quy hoạch này, còn chưa biết xảy ra được hay không, cũng chỉ là dự tính mà thôi." Lục Dương nhìn thoáng qua Bành quản lý, có thể làm tiêu thụ của nhà đầu tư, biết rõ một vài tin tức cũng là điều bình thường, đương nhiên, đối phương cũng không dám khẳng định, nếu không, sẽ chậm rãi mà bán ra chứ không gấp gáp bán một lần như vậy.
"Đúng, đúng, đúng, Lục lão bản nói rất đúng."
Bành quản lý nhẹ gật đầu.
Lục Dương cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, sau đó nói: 'Thời gian cũng không còn sớm, ta cũng không lằng nhằng, tám trăm vạn, nếu được thì đưa hợp đồng đây."
Tám trăm vạn đái khái chính là quy định, Lục Dương cũng lười phí miệng lưỡi, giá tiền này nếu tính toàn ra, thì đã rất tiện nghi rồi, hơn nữa trong này còn có Từ Phượng Niên cùng lão bản Bảo Phong ở giữa, khẳng định không có chuyện ẩn ở bên trong.
"Lục lão bản thẳng thắn, tám trăm vạn thì tám trăm vạn đi." Sắc mặt Bành quản lý hết sức vui mừng, giá tiền này có thể tiếp nhận.
"Vậy được, gửi số tài khoản ngân hàng."
Lục Dương nói ra.
Bành quản lý nhìn thoáng qua sau lưng, một nhân viên đi theo hắn vội vàng lấy ra Laptop, cung cấp một mã số thẻ.
Lục Dương trực tiếp lên mạng chuyển khoản, hướng số tài khoản đối phương gửi tám trăm vạn qua, tài khoản này lúc trước thời điểm mua nhà có lưu lại, đúng là tài khoản của nhà đầu tư Hoa Đình.
Bành quản lý cùng những người này chỉ là nhân viên, quả thật không dám lừa lớn một cú nhiều như vậy.
Sau khi chuyển khoản, cố vấn ngân hàng gọi điện thoại tới xác minh một cái, xác định không có vấn đề, liền trực tiếp thao tác lệnh ra, bên phía nhân viên tiêu thụ cũng nhận được khoản tiền.
"Đến rồi."
Nhân viên tài vụ nhìn kỹ vài lần, sau đó đem hóa đơn in ra.
Kế tiếp chính là ký hợp đồng.
"Hợp đồng trước đưa cho ta, lát sau ta sẽ cho người đưa lại cho các ngươi."
Lục Dương cũng không có ý định nhận bút của Bành quản lý.
"Xin hỏi Lục lão bản, có nghi kị gì sao?" Bành quản lý thăm dò hỏi.
Tiền đã đến tài khoản, bên phía bọn hắn tự nhiên không có gì mạo hiểm, nhưng vẫn có chút lo lắng.
"Những cưa hàng này, ta định tặng cho người khác, đưa nàng trực tiếp ký tên là được rồi, bớt về sau còn phải làm thủ tục sang tên, quá phiền..."
Nghe được những lời này của Lục Dương.
Bành quản lý còn có mấy nhân viên tài vụ đi theo, cả đám đều khiếp sợ không thôi, bất động sản giá trị tám trăm vạn, nói tặng là tặng...Nữ tài vụ ôm máy tính tay hơi hơi phát run, ánh mắt long lanh tỏa sáng nhìn Lục Dương.
Thế nào mới là kẻ có tiền.
Đây chính là kẻ có tiền chư đâu.
Bành quản lý phản ứng rất nhanh, hắn vội vàng móc ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa cho Lục Dương, nói ra: 'Lục lão bản, không cần làm phiền ngài đi một chuyến, sau khi bến phía ngài ký hợp đồng xong, cứ gọi điện cho ta là được."
"Được, vậy thì đa tạ."
Có thể ít đi một chuyến, Lục Dương cũng lười phiền toái.
Bành quản lý thì rất thích ý, làm như vậy tăng thêm mối quan hệ, cớ sao lại không làm...
Sau khi mọi người tản đi.
Lục Dương đem chìa khóa cửa hàng để lại phía Tần Lam, lại đuổi Lâm Nhị Hổ rời đi, một mình đi bộ vào cư xá.
Trong nhà.
Lục Dương bước vào cửa, liền nhìn thấy Liễu Thanh Thanh ngồi trên ghế salon thêu thùa.
"Thêu cái gì vậy?"
Lục Dương đi qua, ngồi bên cạnh Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh đem thêu đưa tới bên phía Lục Dương, nói ra: ''Anh xem đi."
"Đây là, Ma Tước (Chim Sẻ)?"
Lục Dương cười nói.
"Không phải ,không phải." Liễu Thanh Thanh lắc đầu.
"Gà rừng?"
"Vịt nước?"
Từng đáp án một đều sai, Liễu Thanh Thanh đem tác phẩm mình cầm về, nói ra: 'Anh nhất định là cố ý."