"Đúng rồi, ngươi mới nói lão bản của mình, muốn mua toàn bộ cửa hàng ở bắc môn, tin này..."So sánh với hai căn phòng nhỏ, Từ lão bản đối với chuyện này thì quan tâm hơn.
"Từ ca, quan trọng là chuyện giá cả, còn những thứ khác không phải vấn đề...Ngươi thứ lỗi, dù sao ta cũng chỉ giúp đỡ lão bản của mình làm việc, phải thông báo mới có thể quyết định."
"Được được được, đây là điều phải nên làm đấy..."
"Vậy được, ta đi trước, hôm nay ta còn phải đi làm, Chủ Nhật chúng ta sẽ tới ký hợp đồng, ta sẽ đem theo bằng hữu mua nhà cao tầng gọi đến, sau đó mau chóng hoàn thành hồ sơ."
Từ Phượng Niên đứng dậy.
Lão bản Bảo Phong cũng đứng dậy, nhiệt tình tiễn đưa tới trước cửa.
Bên ngoài cửa.
Lão bản Nghi Gia bóp tắt tàn thuốc trên tay, nhìn thấy hai người đi ra, tiến lên phía trước hai bước cười ha hả nói: 'Tiểu Từ, ngươi muốn về làm môi giới có thể trực tiếp gọi cho ta không được sao, vừa rồi lão Giang nói mấy câu khó nghe, quay đầu lại ta sẽ xử lý hắn."
Từ Phượng Niên lắc đầu: "Lão bản, ngài hiểu lầm rồi, ta không có ý định về làm môi giới, vừa rồi lão Giang cũng không nói gì, ta còn có chuyện phải đi trước."
Từ Phượng Niên không muốn nhiều lời với đối phương.
Thời điểm trước khi nghỉ việc, đối với còn lấy lí do trừ tiền hắn, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ kỹ.
Mặc dù biết đối phương hiểu lầm, tưởng hắn về tìm việc làm, nhưng Từ Phượng Niên cũng không muốn đi giải thích, chỉ có người nghèo mới luôn chứng minh mình giàu có, khoe khoang những thứ mình thiếu, Từ Phương Niên cũng không có loại tâm tư này.
Tiến vào Csite, làm quản lý cao tầng, cảnh giới của hắn đã sớm tăng lên rất nhiều.
Chặn lại một chiếc taxi, Từ Phượng Niên trực tiếp ngồi vào.
Lão bản Nghi Gia sắc mặt không tốt, hắn không nghĩ tới Từ Phượng Niên lại không cho mình mặt mũi, bản thân tốt xấu gì trước kia cũng làm lão bản của hắn, trong lòng có chút tức giận, lão bản Nghi Gia liền lập tức giận chó đánh mèo lên lão bản Bảo Phong, nói ra: "Lão Từ, sinh ý không phải làm vậy, tốt xấu gì hai nhà chúng ta cũng gần nhau, ngươi còn đào người?"
Lão Từ nhìn bộ dạng hổn hển lão bản Nghi Gia, cũng vui vẻ, nói ra: "Ta nhìn ngươi già mà hồ đồ rồi, Từ lão đệ đã nghỉ việc được nửa năm, sao lại là nhân viên của ngươi? Huống chi, Từ lão đệ của ngươi, hiện tại đã công thành danh toại, làm sao có thể quay về cái máng lợn cũ, hắn tìm đến ta để mua phòng óc, một căn nhà lớn cùng một căn cao tầng...Hặc hặc.."
"Hắn mua phòng, con hai căn?" Nghe nói như thế, lão bản Nghi Gia cảm thấy không thể tin nổi: "Ngươi đừng có đùa giỡn với ta?"
Hoàn cảnh Từ Phượng Niên cũng không phải hắn không biết.
Tiểu tử kia có tiền mua phòng ở?
"Ta cũng không có thời gian đùa giỡn với ngươi, có tin hay không thì tùy, dù sao mấy ngày nữa ngươi cũng biết."
Lão từ cười cười ,quay người vào trong khách điếm.
Hắn còn cần phải nắm chặt thời gian, nói chuyện với bằng hữu bên khai phát, đưa ra một cái giá tốt, đem mấy cửa hàng Bắc Môn bên kia một loạt đẩy đi hết, không cho đối thủ có cơ hội cướp bóc.
Thấy Lão Từ cũng rời đi, lão bản Nghi Gia nhíu mày, tên tiểu tử kia thật sự phát tài rồi sao?
Không được, phải đi hỏi thăm một chút.
...
Chung cư Hoa Đình, tầng mười.
Tiền Vân ngày mai phải về quê, nhưng chiều này nàng đã sớm đem đồ vật đóng gói xong, nói là trở về vài ngày cũng không cần mang theo thứ gì, nhưng vừa mới thu xếp, liền có một va ly lớn, những thứ này có bản thân bà mua, cũng có mấy thứ Liễu Thanh Thanh lên trên mạng đặt về.
Trong đó thứ nặng nhất là một chiếc máy mát xa điện, đặt ở sau lưng là có thể mát xa phần eo, Tiền Vân lúc còn trẻ làm nhiều việc nên tổn thương eo, mỗi lúc chở trời liên đau nhúc, có vậy này, liền đỡ hơn rất nhiều.
"Ầy, máy mát-xa cũng không cần mang theo, trở về vài ngày liền lên lại mà."
Tiền Vân ngại đồ quá nặng.
Lục Dương lại nói: "Mẹ, Thanh Thanh không phải đã nói rồi sao? Muốn có hiệu quả, thì mỗi ngày phải sử dụng, không thể ngừng, để con lái xe đưa mẹ tới nhà ga, sau khi xuống tàu, cha lại tới đón mẹ, mẹ còn sợ cái gì."
"Đúng vậy dì, Lục Dương sẽ đem dì đưa đến địa phương, sao đó bảo hắn cầm vào là được."
Liễu Thanh Thanh ở một bên cũng phụ họa.
"Ta nói tự mình về được rồi, còn tiễn với đưa làm gì, ài..." Tiền Vân thở dài, lại nhìn con mình một chút, nói ra: "Mấy ngày nay ta không có ở đây, ngươi đừng có mà chạy loạn, không thể để Thanh Thanh một mình ở lại trong nhà."
"Biết rồi, biết rồi, trước khi mẹ quay lại, con sẽ không ra khỏi cửa."
Lục Dương cười cười.
Tiền Vân cầm lấy tay Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Tiểu Dương mà bắt nạt cháu, cháu liền gọi cho dì, dì nhất định sẽ làm chủ giúp cháu...."
"Dạ dạ."
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
Bảo nàng cáo trạng Lục Dương với Tiền Vân, đây là chuyện không bao giờ xảy ra.
Lục Dương đem đồ Tiền Vân đóng gói đặt bên cạnh tủ giày, sáng mai lúc ra cửa, có thể thuận tay mang theo, sẽ không quên, hắn còn nói thêm: "Mẹ, nhà Thanh Thanh, con nghĩ mẹ không đi thì tốt hơn."
"Nói gì vậy, Thanh Thanh sắp sinh con rồi, ta làm sao không gặp cha mẹ người ta được, ngươi cũng đừng có quản nhiều, để ta và cha ngươi xử lý."
Tiền Vân lười để ý nhi tử nhà mình.
Địa chỉ gia đình Liễu Thanh Thanh, vừa rồi nàng đã hỏi, còn xin thêm cả số điện thoại mẫu thân Liễu Thanh Thanh, sau khi trở về, song phương hai gia đình sẽ gặp mặt một phen.
Lục Dương bất đắc dĩ, không nói gì thêm.
Mở ra điện thoại, vốn tính nhìn đồng hồ, thì lại nhìn thấy Lưu Lỗi gửi cả đống tin nhắn tới.
Tin nhắn mới được gửi đến mười phút trước, cũng tức là 7:20 PM.
Lục Dương rất nhanh liền xem xong, tổng kết lại là, Siêu ca lại bị lừa...