"Lão...lão sư tốt...."
Lục Dương có chút lúng túng.
Không nghĩ tới bản thân mới bước ra cửa, vậy mà va phải giáo sư dạy Tiếng Anh.
"Xin lỗi, là do cô không cẩn thận." Thấy là Lục Dương, mí mắt Hoàng Tiểu Ngọc hơi hơi nhảy dựng, vội vàng nói một câu xin lỗi, sau đó liền chạy qua một bên, ở trước cửa phòng làm việc bấm vân tay điểm danh.
Nhìn thấy thanh âm nhắc nhở điểm danh thành công, Hoàng Tiểu Ngọc vỗ vỗ ngực, nói ra: "Cũng may là chưa trễ."
"Nguyên lai lão sư cũng sợ đến trễ a."
Thần sắc Lục Dương có chút cổ quái.
Nhìn thoáng qua máy điểm danh, hắn nhớ trước kia văn phòng giáo viên hình như không có đồ vật này."
"Lão sư, sách của cô."
Lục Dương đem tài liệu giảng dạy trả lại cho Hoàng Tiểu Học.
"Lão sư, vậy em đi trước."
Không đợi Hoàng Tiểu Ngọc đáp lời, Lục Dương rời đi khỏi văn phòng.
Đưa mắt nhìn Lục Dương rời đi, Hoàng Tiểu Ngọc cũng hướng vị trí bản thân mình làm việc đi đến.
"Hoàng lão sư, trước kia cô hay tới sớm lắm, sao hôm nay thiếu chút nữa là đi muộn vậy."
Kiều Khải Minh nhìn Hoàng Tiểu Ngọc trở về chỗ ngồi, cười ha hả nói, tâm tình của hắn hôm nay rất không tệ....
Hoàng Tiểu Ngọc phủi bụi trên tập hồ sơ, để ở một bên, bật máy tính lên, sau đó giải thích: "Đêm qua xem phim cuốn quá, đếm cả đồng hồ báo thức cũng không thức ta dậy nổi, cũng may ta mơ một giấc mơ, ở trong giấy mơ thấy mình đi làm muộn....Vì vậy liền tỉnh lại."
Còn có kiểu thế này?
Kiều Khải Minh có chút cạn lời.
"Đúng rồi, Kiều lão sư, vừa rồi cậu học sinh kia đến văn phòng tìm ngươi sao?" Hoàng Tiểu Ngọc nghĩ đến Lục Dương vừa rồi, nàng có chút bát quái hỏi thăm.
Kiều Khải Minh nhẹ gật đầu, nói ra: "Đúng vậy a, chúng ta thương lượng một vài chuyện."
"n."
Kiều Khải Minh không nói ra, Hoàng Tiểu Ngọc cũng không có chủ động hỏi.
Kiều Khải Minh còn nói thêm: "Hoàng lão sư, hình như ngươi rất để ý đến Lục Dương nhỉ, có phải hắn thường xuyên trốn học hay không, hay học tập không tốt? Làm cho Hoàng lão sư tức giận?"
Chuyện Lục Dương không đi học, lúc trước Kiều Khải Minh đã chào hỏi qua với mọi người, nói rõ tình huống, Hoàng Tiểu Ngọc là giáo viên mới tới, Kiều Khải Minh nhớ nhớ là mình chưa nói chuyện này với nàng.
Lúc trước không ở chung một văn phòng, hôm nay có duyên gặp mặt, Kiều Khải Minh cảm thấy cần phải nói một chút.
Chuyện khiến người ta ngoài ý muốn là, Hoàng Tiểu Ngọc lại nói.
"Không có a, Lục Dương đi học rất nghiêm túc nghe giảng, rất tích cực tham gia trả lời câu hỏi, là một sinh viên tốt..."
Kiều Khải Minh nghe xong liền ngây ngẩn cả người.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn có chút mờ mịt gãi gãi đầu, Kiều Khải Minh cảm giác đầu mình load chưa kịp, đi học nghiêm túc nghe giảng? tích cực trả bài? sinh viên tốt....
Đây đang nói về Lục Dương sao? Hoàng lão sư không xác định mình nhớ nhầm người chứ?
....
Ra văn phòng.
Lục Dương liền gọi cho Hoàng Tiêu một cuộc, đem chuyện hội học sinh nhắm vào khoa máy tính nói ra.
Sau khi nghe xong, Hoàng Tiêu vỗ ngực cam đoan sẽ xử lý tốt chuyện này, làm cho hội học sinh không tới bới lông tìm vết ở khoa máy tính nữa.
Đối với kết quả này, Lục Dương đã rất hài lòng, hắn cũng không muốn Hoàng Tiêu cho Khâu Từ Đằng hội trưởng hội sinh viên cút xéo đi, dù sao Hoàng Tiểu cũng không phải người quản lý ở hội sinh viên, hắn còn cần lão bà hắn hỗ trợ....
Ngay cả khi Khâu Từ Đằng đang làm nhiệm kỳ cuối ở hội sinh viên, Lục Dương muốn đuổi hắn đi thay bằng người khác cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Để cho hắn rời khỏi vị trí dễ dàng như vậy, ngược lại là tiện nghi cho hắn rồi.
Mười phút sau.
Lục Dương đi tới bưu điện Tây Môn ở trường học.
Nhờ sự phát triển của mạng Internet, sinh viên ưa thích lên mạng đặt hàng càng ngày càng nhiều, sinh ý của bưu điện cũng hết sức nóng nảy, ở trước cửa ra vào có mấy sinh viên đang xếp hàng đợi lấy bưu phẩm.
Mấy nhân viên của bưu điện lúc này đều hết sức bận rộn, ngoài trừ lưu lại hai người cùng quê lúc trước ra, thì Khương Minh còn tìm thêm ba người tay nhanh mắt lẹ, cộng thêm bản thân, tổng cộng là sáu người, mới có thể miễn cưỡng đem công tác ở bưu điện hoàn thành tốt.
"Đồng học, ngươi tới nhận đồ sao?"
Một nhân viên sau khi đem bưu kiện giao sinh viên, sau đó hắn nhìn Lục Dương, hắn cho rằng Lục Dương cũng tới đây nhân đồ đấy.
"Ta không nhận bưu phẩm, ta tới tìm Khương Minh." Lục Dương cười nói.
Nhân viên bưu điện nghiêng đầu sang chỗ khác, hô một tiếng: "Lão bản, có người tìm."
Khương Minh nhìn lại, phát hiện là Lục Dương, vội vội vàng vàng đi tới, còn vỗ vai nhân viên đang làm việc kia, nói ra: "Lão Dư, đây là đại lão bản của chúng ta."
"Đại lão bản!"
Nhân viên bưu điện có chút kinh ngạc nhìn Lục Dương.
Đến bưu điện làm được mấy tháng, hắn cũng nghe nói qua, ngoài trừ lão bản Khương Minh ra, thì bên ngoài còn có một đãi lão bản khác, nhưng một mực từ trước đến giờ vẫn chưa thấy qua, không nghĩ tới, đại lão bản này thật trẻ tuổi.
"Lục lão bản, ngài đến rồi."
Hai nhân viên lúc trước cũng nhận thức ra Lục Dương, sau khi nhìn thấy, đều đi tới chào hỏi.
Lục Dương khoát tay áo, sau đó nói: "Khương Minh, ra ngoài ta hỏi chút việc."
"Được được, ta cũng muốn ra ngoài làm điếu thuốc đây."
Khương Minh đi ra, thuận tay sờ một hộp thuốc lá trên người, từ bên trong rút ra một điếu.
Hai người đi về phía trước hơn mười mét, Khương Minh hỏi: "Có làm một điếu không?"
"Không cần, hút Trung Hoa rồi à."
Lục Dương cười cười.
Sau đó xua tay, ý chỉ bản thân không hút thuốc.
Khương Minh đốt điếu thuốc hít sâu một hơi, nói ra: "Mỗi ngày đều làm việc cật lực thì không có ý nghĩa, cũng phải hưởng thụ sinh hoạt một chút, hiện tại sinh ý bưu điện càng ngày càng náo nhiệt, nhưng lão bản, đây là một tổn thất của ngài a."
"Sao lại tổn thất của ta? Ta cũng không làm gì mà."
Lục Dương không hiểu vì sao Khương Minh lại nói như vậy.
Vuốt mông ngựa?