Trên thư viện tầng ba có một cái sân thượng.
Trên mặt đất được trải bằng sàn gỗ, bằn ăn cùng ghế cũng đều được làm bằng gỗ thô, nhìn qua như một quán cà phê.
Đương nhiên, nơi này cũng không phải quán cà phê gì cả, mà là một địa phương nghỉ ngơi, nếu như học tập mệt mỏi, có thể lên đây tùy tiện nói chuyện phiếm, không bị những quy củ ở trong thư viện ước thúc.
Vách tường bốn phía được làm bằng thủy tinh trong suốt, cũng không có gió lạnh thổi vào được.
Lúc ra cửa, Quan Nguyệt còn mua một ít đồ ăn, hai bình Hồng Trà, còn có một túi hạt dưa, dùng để giết thời gian.
Quan Nguyệt đem hạt dưa đều đổ ra, lại đem túi xe mở, trở thành một túi rác giản dị, ở chỗ nay ăn cái gì, đồ bỏ đi khẳng định phải mang ra ngoài.
"Lục Dương, trường học của anh sắp thi chưa?"
Quan Nguyệt hỏi.
"Không biết, hình như cũng sắp thi rồi, để tí nữa anh hỏi mấy người bạn cùng phòng mình đã."
Trong khoảng thời gian này, Lục Dương rất ít khi tới phòng học, cũng không thấy trên nhóm chat lớp nói gì, vì vậy cũng không rõ ràng chuyện này lắm.
"A, vậy anh hỏi xem, nếu như thi xong cùng ngày, chúng ta có thể cùng một chỗ trở về huyện Thanh Sơn, tết năm nay anh cũng phải về nhà chứ." Quan Nguyệt cúp một miếng hạt dưa, đem vỏ bỏ vào trong túi rác.
"Nhất định phải về, cuối năm nay cậu nhỏ nhà anh kết hôn, không về không được a." Lục Dương nhớ tới sự tình lần trước Tiền Vân nói.
Nhà cậu nhỏ ở thị trấn cũng tân trang hết rồi.
Hơn nữa song phương đều có tuổi khá lớn, vì vậy không dám trì hoãn quá lâu, vì vậy hai nhà quyết định, ngày thành hôn vào cuối năm, đại khái vào tháng chạp âm lịch, dựa theo thời gian mà nói, cũng sắp tới....
Cậu ruột kết hô, hắn là cháu ngoại nhất định phải trình diện.
"Cậu nhỏ anh kết hôn, em có cần tới không."
Quan Nguyệt nghĩ tới chuyện này.
"Ách, cái này anh cũng không rõ lắm, để anh hỏi mẹ một chút, bất quá, em cũng không tới cũng không sao đâu." Lục Dương đối với quy củ dưới quên cũng không hiểu rõ lắm.
"Vậy anh hỏi đi."
Quan Nguyệt nhìn xung quanh.
So sanh với thư viện, thì chỗ này lạnh hơn nhiều, vì vậy cũng không có nhiều người, chỉ có ba bốn bàn là có người, có một đôi tình lữ đang nói chuyện, hai tên nam sinh chơi cờ vua.
....
Đại học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông, ký túc xá nữ sinh khu bảy.
Trần Thu Nguyệt từ bên ngoài trở về, phát hiện Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên nhìn mình không chớp mắt.
"Ở trên mặt ta có hoa sao? Sao cái ngươi lại nhìn như vậy?"
Trần Thu Nguyệt đem túi đặt lên bàn.
"Chúc mừng đại tỷ, trở thành hội trưởng hội học sinh viện công nghệ."
Hứa Dung Dung hưng phấn nói.
Không sai, các nàng vừa mới nhận được tin tức, Trần Thu Nguyệt lại thăng chức rồi, trở thành người đứng đầu của học viện công nghệ, dù là bên trong hệ thống hội học sinh trường, nàng cũng coi như là thành viên trung tâm.
"Đại tỷ, ngươi thật lợi hại, người ta phải đều năm 3 năm 4 mới có cơ hội làm hội trưởng, ngươi còn chưa học xong năm 2 đã liền nhận chức rồi, về sau còn phải dựa vào ngươi để chiếu cố chúng ta đó." Thẩm Yên cười ha hả nói.
Trần Thu Nguyệt nghe xong chuyện này, cười nói: "Tin tức của các ngươi thật linh thông, mới vừa vặn nhận chức, các ngươi liền đã biết...Từ Thi đâu ròi? Vẫn còn đang ngủ à?"
Bàn của Từ Thi không có ai ngồi, Trần Thu Nguyệt nhìn lên giường của Từ Thi.
Giường bị tấm rèn che lại, nếu như không mở ra, thì không biết có người bên trong không, nữ sinh ở trong phòng ký túc xá đều ưa thích làm vậy, như vậy mới có không gian riêng tư không bị phát hiện.
"Không biết đang làm gì, mới vừa rồi còn đi xuống uống nước."
Hứa Dung Dung nói ra.
Nàng vừa dứt lời.
Cài rèn liền bị giật giật, từ bên trong thò ra một cái đầu nhỏ, Từ Thi có chút mê hoặc nói: "Nguyệt Nguyệt, vừa rồi ngươi tìm ta à?"
"Đúng vậy a, ngươi đang làm gì vậy ,cho ta làm với."
Trần Thu Nguyệt đi tới giường Từ Thi, leo lên cầu thang nhìn thoáng qua, phát hiện trên giường Từ Thi đủ loại ống hút đầy màu săc, nàng kinh ngạc nói: "Từ THi, ngươi đang xếp ngôi sao nhỏ bằng mấy thứ này sao?"
Trần Thu Nguyệt vốn là người thích chơi đùa, nên biết rõ tác dụng của mấy cái ống hút nhỏ này.
"Ừ."
Từ Thi nhẹ gật đầu.
Hứa Dung Dung cũng tò mò nhìn thoáng qua.
Trên giường Từ Thi có một cái bình thủy tinh trong suốt, bên trong tràn đầy những ngôi sao nhỏ, nàng kinh ngạc nói: " Từ Thi, ngươi cũng quá có nghị lực rồi, cái bình lớn như vậy, cũng phải chứa được mấy nghìn cái đi, ngươi từ lúc nào mà xếp được nhiều thế?"
Mặc dù lời nói của Hứa Dung Dung có đôi chút khoa trương, nhưng quả thật bình thủy tinh của Từ THi không hề nhỏ, nhưng ngôi sao được xếp xong có thể tích vô cùng nhỏ, nên trong cái bình này có thể chứa được rất nhiều.
"Không phải, cũng không phải xếp một lần, trước đây ta cũng có xếp rồi." Từ Thi vội vàng giải thích.
"Từ Thi, ngươi xếp nhiều ngôi sao nhỏ này làm gì, không phải muốn tặng cho người nào đi." Thẩm Yên mở trừng hai mắt.
Từ Thi cũng không có thừa nhận hay phủ nhân, chỉ xấu hổ đỏ mặt.
Nhìn vẻ mặt này của nàng, Trần Thu Nguyệt liền hiểu rõ, nhất định là bị đoán trúng rồi, Từ Thi xếp nhiều ngôi sao nhỏ như vậy, co thể tặng cho ai? Nhất định là cái tên hỗn đản Lục Dương kia.
Hiện tại tên hỗn đản này còn không biết đang tiêu dao khoái hoạt ở đâu đấy.
Hứa Dung Dung kinh ngạc nói: "Từ Thi, ngươi thật đáng yêu, thời đại này rồi, còn có nữ sinh gấp ngôi sao nhỏ a."
Từ Thi bĩu môi, lặng lẽ giấu bình thủy tinh vào trong chăn.
"Tốt rồi, tốt rồi." Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Từ Thi, Trần Thu Nguyệt khoát tay áo, lại đem rèm thả xuống, nói ra: "Từ Thi da mặt mỏng, các ngươi đừng trêu chọc nàng."
Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên cũng biết vui đùa không thể quá mức, đều không có tiếp tục truy vấn.
Thẩm Yên lại hỏi chuyện ngày hôm qua: "Nguyệt Nguyệt, sự tình ngày hôm qua tại rạp phim, ngươi hỏi qua Lục Dương chưa? Hắn nói thế nào?"
Ngày hôm qua Thẩm Yên cùng Lý Minh Bác đi rạp phim, vừa đúng lúc đụng phải gia đình Lục Dương, tuy rằng Lý Minh Bác nói Thẩm Yên không nên nói ra, nhưng Thẩm Yên cảm thấy, không thể giấu giếm với khuê mật của mình, vì vậy đem chuyện này nói với Trần Thu Nguyệt, thời điểm hai người nói chuyện này, Hứa Dung Dung cũng vừa vặn trở về, Trần Thu Nguyệt cũng không có giấu, nên nàng cũng biết....
Từ trong túi lấy ra LapTop, Trần Thu Nguyệt mặc không đổi sắc nói: 'Đêm qua ta hỏi rồi, là mẹ cùng biểu tỷ của hắn, vừa vặn đến Lục Thành, nên hắn mang đi xem phim, không có vấn đề gì."
Tuy rằng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Trần Thu Nguyệt cũng không muốn nói rõ với bạn cùng phòng, không quản các nàng nghĩ thế nào, chỉ cần mình không thừa nhận là được, điều này cũng liên quan đến tôn nghiêm hội trưởng hội học sinh của nàng.
"Tên hỗn đản này..."
Chỉ ở trong lòng, Trần Thu Nguyệt mới thầm mắng Lục Dương rất nhiều.
Tên hỗn đản này ra ngoài hẹn thì cũng được thôi, nhưng còn ngốc đến nỗi bị người ta phát hiện.
Đối với lời giải thích của Trần Thu Nguyệt, Thẩm Yên cũng không phải rất tin, nagfy hôm qua nàng nhìn một hồi liền bị Lý Minh Bác kêu rời đi, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được, quan hệ của hai người kia không đơn giản chỉ là đệ đệ biểu tỷ.
Nhưng chuyện cũng đã nói rồi, Trần Thu Nguyệt lại không thèm để ý, nàng tự nhiên cũng không thể xen vào chuyện người khác.
"Thẩm Yên, vẫn là Minh Bác của ngươi tốt nhất, thông minh tài giỏi....còn một lòng, ngươi quá hạnh phúc đi." Trần Thu Nguyệt cảm thán một câu, đều ở một phòng 504, vậy mà khác nhau nhiều vậy sao? Một người là nam nhân một lòng, một người là hoa tâm đại la bặc, bất quá nghĩ lại, nếu như Lục Dương giống Lý Minh Bác, vậy hắn còn là Lục Dương sao? Bản thân mình sẽ thích hắn?
Nếu tưởng tượng như vậy, nàng cũng bình tĩnh trở lại.
"Nào có, Lý Minh Bác chỉ là một tên cứng đầu, sao có thể tốt hơn Lục Dương được." Thẩm Yên có chút ngượng ngùng nói.
Hứa Dung Dung cố nén ý cười, nói ra: "Thế mà buổi tối cũng cười đùa hí hửng."
"Hứa Dung Dung, ngươi nói bậy gì đó, ngươi tưởng ta không dám xé miệng của ngươi à."
Thẩm Yên nhào tới người Hứa Dung Dung, Hứa Dung Dung lại nhẹ nhõm né tránh.
Nhìn hai người bạn cùng phòng đùa giỡn, Trần Thu Nguyệt nhịn không được lắc đầu, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, giờ này rồi ,đoán chừng người kia cũng nên trở về.