"Đi ra ngoài tản bộ, còn mang theo Laptop?"
Trong phòng, Trần Thu Nguyệt biểu lộ nghi ngờ.
Vừa rồi ở trên phòng cửa sổ vệ sinh nhìn xuống, thì bắt gặp Lục Dương ở cổng tiểu khu, cho nên nàng mới gọi điện cho hắn, nhưng không thấy trên thân hắn còn đeo balo...
Đây là tản bộ?
Lục Dương rất bình tĩnh đem balo ném lên ghế salon, nhìn Từ Thi đang lặng lẽ đứng ở một bên, đi qua, chấm chút bột mì ở trên tay, rồi tại hai bên má Từ Thi xoa xoa.
Khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, bây giờ đã thành mèo hoa.
Lục Dương lúc này mới quay đầu lại cười nói: "Mòi người đều biết, anh là tác giả, tác giả đi ra ngoài mang theo Laptop không phải chuyện bình thường sao? Đúng không, Hứa Dung Dung..."
"Ừ ừ, chắc vậy..."
Dù sao ở trong nhà Lục Dương, Hứa Dung Dung cũng thuận theo hắn nói chuyện.
Trần Thu Nguyệt trợn to mắt, chỉ có quỷ mới đi tin Lục Dương, tuy nhiên có người nói vậy, nàng cũng lười hỏi nhiều.
Gần đây tâm tình của nàng rất tốt.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Ngược lại chính mình cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận, nàng cũng lười quan tâm lấy chuyện bao đâu, mấy chuyện này phải do nữ nhân họ Quan kia đi quản lý, nàng vẫn hảo hảo hưởng thụ cuộc sống của gia đình tạm ổn, nam nhân,....
Trần Thu Nguyệt cầm một tờ khăn giấy ướt, ở trên mặt Từ Thi lau lau, sau đó trừng mắt nhìn Lục Dương: "Chỉ biết khi dễ Từ Thi..."
Lục Dương không thèm để ý chút nào.
Không khi dễ Từ Thi thì khi dễ ai?
Nhìn sủi cảo bốn người gói.
Tất cả sủi cảo ở trên bàn đều được đặt vào một cái mâm, phía trên còn phủ lên một tấm lưới, sủi cảo trong đó có hình dạng khác nhau, bốn người mà tổng cộng có ba loại sủi cảo.
Trong đó cái cong cong vẹo vẹo, còn loài cả nhân thịt ra ngoài, nhất định là của Từ Thi rồi.
"Đây là tác phẩm của ngươi à?"
Lục Dương cầm lậy một cái sủi cao lòi đuôi hỏi Từ Thi.
Từ Thi nhìn sủi cảo, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút xấu hổ nói: "Ta vừa mới theo Nguyệt Nguyệt tỷ học tập, bây giờ còn chưa thuần thục lắm."
Trần Thu Nguyệt cũng nói: "Đây là lần đầu tiên Từ Thi làm vằn thắn, ra dạng này đã là rất tốt rồi."
"Lần đầu tiên, cũng được, rất có thiên phú..."Lục Dương khó được tán thưởng một câu, Từ Thi nghe xong trên khuôn mặt liền hiện lên nét vui vẻ, nư nhân này, cũng quá dễ thỏa mãn rồi, một câu khích lệ mà thôi, sẽ cao hứng rất lâu.
Trên bàn cũng không còn nhiều bột.
Lục Dương cũng gia nhập vào.
Có sự gia nhập vào của hắn, tốc độ làm vằn thắn tăng nhanh lên không ít, rất nhanh đã dùng hết bột, nhân thịt thì còn thừa lại một ít, Lục Dương lại dùng ít bột mì, làm vài chiếc bánh bao.
Trong nhà có lồng hấp, cũng không lo thứ này bị vỡ ra.
Nhìn Lục Dương thần thục đem từng cái bánh bao làm xong, vẻ mặt Từ Thi tràn đầy nét hâm mộ, nàng vừa mới học được cách làm vằn thắn, không nghĩ tới Lục Dương đã biết làm bánh bao rồi.
Hứa Dung Dung cũng cảm thán nói "Sao ta có cảm giác Lục Dương không có thứ nào không biết làm nhỉ..."
Nàng rất hâm mộ Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi.
Đáng tiếc a.
Lục Dương chướng mắt nàng.
Nếu không, coi như làm tình nhân thôi thì nàng cũng nguyện ý...Nước trong nồi đã sối lên, Trần Thu Nguyệt đem toàn bộ sủi cảo thả vào.
Mới qua một hồi, đã có thể ngửi được mùi thơm của sủi cảo.
Bỏ thêm mấy lần nước lạnh, lại nấu chừng hơn mười phút đồng hồ, sủi cảo đã bắt đầu nổi lên, Trần Thu Nguyệt lấy chén bới cho Từ Thi, nói ra: "Từ Thi, đây là phần của ngươi.."
"Cảm ơn Nguyệt Nguyệt tỷ."
Từ Thi vui vẻ nhận lấy.
"Yến tử, đây là của ngươi."
"Dung Dung, đây là của ngươi này."
Trước chia cho mấy nữ nhân xong, Trần Thu Nguyệt lại bưng cho Lục Dương một chén, Lục Dương nhận lấy, nhìn nhìn sủi cảo trong chén, sắc mặt hắn có chút cổ quái, nữ nhân Trần Thu Nguyệt này, tâm tư trả thù cũng quá nặng đi.
Vì sao sủi cảo ở trong chén mấy người khác, đều là loại hoàn chỉnh, mà sủi cao của hắn, vỏ ra vỏ, nhân ra nhân...Cái nào cũng có lỗ thủng.
Trần Thu Nguyệt lại múc cho Lục Dương tí nước, cười nói: "Đây đều là thành quả của Từ Thi làm ra, bên trong chứa đầy tâm huyết cùng tấm lòng của nàng, anh sẽ không từ chối chứ?"
Lục Dương nhìn nhìn Từ Thi.
Từ Thi thì bưng bát che mặt, biểu lộ vô cùng lo lắng, giống như sợ Lục Dương không chịu nổi.
"Làm sao có thể, sủi cao Từ Thi làm, anh vô cùng thích ăn đấy..." Lục Dương bưng bát lên, gắp một miếng sủi cảo bắt đầu ăn, Trần Thu Nguyệt nở nụ cười, Từ Thi cũng lộ ra dáng cười.
Kỳ thật Lục Dương không thích ăn sủi cảo lắm, nếu như có một mình, hắn chắc chắn sẽ không nấu sủi cảo, nhưng có Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt ở cùng một chỗ, nấu sủi cảo rất vui vẻ.
"Lục Dương, hôm nay khu mười có một sinh viên bị bắt, anh biết chuyện này chưa?"
Lúc ăn cơm, Trần Thu Nguyệt hỏi.
Nữ nhân ưa thích chuyện bát quái.
Nhưng các nàng lại không biết nguyên do ở trong đó.
Lục Dương đem tin tức Đinh Siêu điều tra được ở trên mạng nói ra một lần.
Sau khi nghe xong, mấy nữ sinh liền nổi lên hứng buôn dưa, từng người đều rất đồng tình với sinh viên năm nhất kia, Trần Thu Nguyệt nói ra: "Tân sinh này cũng quá thảm rồi, sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác như vậy?"
"Còn không phải do quá đơn thuần sao? Tưởng người trên thế giới này đều là người tốt à?" Lục Dương thở dài, hắn nghĩ tới Lý Minh Bác ở kiếp trước, là một người tốt, cuối cũng do bị lừa gạt, hủy một đời người.
Xã hội này cũng quá phức tạp đi.
Thời gian trước đây khi còn làm biên kịch, vì thu thập tư liệu sống, Lục Dương đến đồn công an tra xét tỉ lệ gây án, thấy tỉ lệ về sau càng ngày càng cao, hắn không tin cái gì gọi là nhân quả luân hồi...Càng là người hiện lành, thì ở trong xã hội càng dễ chịu thiệt.
Khi xã hội toàn màu xám, thì màu trắng ở trong đó chính là một loại lỗi, nào có cái gì gọi là làm thiện gặp lành, làm điều ác sẽ có ác báo, có câu thiện lương bị phụ lòng, trung thực bị bóc lột, buồn cười nhất chính là, những người không nói quy tắc đấy, về sau chính là người đặt ra quy tắc...
Đương nhiên.
Những thứ này không liên quan đến Lục Dương.
Hắn cũng không phải chúa cứu thế, chỉ là một người bình thường mà thôi, điều duy nhất có thể làm, chính là chiếu cố người ở bên cạnh mình, để cho bọn họ vượt qua ngày tháng tốt lành. Còn nữa là làm một nhà tư bản hiền lành, làm cho công nhân làm ở dưới trướng, không bị bóc lột lao động, tăng ca còn có thể nhận thêm lương, nỗ lực không bị gạt bỏ....
Cho dù nhìn qua thì rất đơn giản.
Nhưng Lục Thành mười năm sau, chỉ có 10% xí nghiệp là có thể làm được những điều này.
Đem mấy miếng sủi cao ăn sạch, lại đem nước uống sạch sẽ, Lục Dương đi vào phòng bếp, lại đem bánh bao bốc hơi bỏ vào trong cặp lồng, sau đó nói: "Hứa Dung Dung, Thẩm Yên, hai người buổi tối rảnh rỗi, thì ở lại đây nghỉ ngơi đi, ta còn có chuyện cần phải đi trước."
Hôm nay lúc ra ngoài, hắn còn chưa nói buổi tối sẽ không về, vì vậy giờ này còn không trở lại, đoán chừng sẽ bị mẹ gọi đến thúc dục.
"Anh đi đi."
Trần Thu Nguyệt bưng bát, nhìn không ra hỉ nộ.
Lục Dương nói tiếp: "Ngày mai công ty dọn đến nơi mới, bên phía vùng mới giải tỏa, còn có chuyện cần đi xử lý, cuối tuần thì không sao, đến lúc đó dẫn em đi chơi thế nào?"
"Ai mà thèm đi chơi với anh?"
Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng, nhưng rõ ràng ngữ khí đã tốt lên rất nhiều.
"Đi đây."
Lục Dương cười cười bước ra ngoài cửa.
Trấn Thu Nguyệt kéo Từ Thi đang đứng gần cửa, nói ra: "Mặc kệ hắn, chúng ta cứ happy của chúng ta, sau khi ăn xong, trước hát Karaoke đi, Dung Dung, hai người hôm nay cũng đừng về, ở lại chỗ này đi..."
Ba người cùng đều nhẹ gật đầu, đây là kế hoạch mà bọn họ dành cho tối nay.
...
Trở lại bên phía Liễu Thanh Thanh.
Lục Dương mới tháo giày ra, mẹ Tiền Vân liền lao thao nói ra: "Hôm nay sao về muộn vậy, Thanh Thanh buổi chiều bảo ngươi thích ăn sủi cảo nhân trứng, nên vẫn chờ ngươi về cùng ăn đấy."