Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 709: Phá Second-Hand (2)




Lục Dương lại đem túi đồ ăn vặt cầm tới.

"Đây là 2 đại lễ bao do ba con gấu sản xuất....Bên trong chứa đầy mứt, quả hạch...Em cầm lên đi, chia cho mỗi người bạn cùng phòng một phần, số còn lại thì để lại từ từ ăn."

Hai cái lễ bao này là do Lục Dương cầm trực tiếp từ bộ phận thương mại điện tử đến đây đấy.

"Thế để em lên đưa trước, anh ở chỗ này chờ em nhé."

Quan Nguyệt một tay cầm áo, tay còn lại cầm hai chiếc hộp ăn vặt, cầm nhiều đồ như vậy, khẳng định không có biện pháp ra ngoài chơi, chỉ có thể lên phòng cất trước.

"Được, chậm một chút."

Quan Nguyệt cầm đồ lần nữa trở lại phòng.

Mấy người bạn cùng phòng đều nhìn nàng cầm theo túi đồ đi lên, cả đám đều không ngừng hâm mộ.

"Đều do Lục Dương mang đến đây sao?"

Triệu Oánh Oánh đứng dậy đi tới, có chút kinh ngạc nói.

"Ừ, đều do hắn mang tới đấy."

Quan Nguyệt đem đồ ăn vặt đặt trên mặt bàn, lại mở tủ ra, lấy một cái móc, đem cái áo vừa rồi bản thân mặc móng vào, sau đó cất lại vào tủ.

Triệu Oánh Oánh ở trên quần áo Quan Nguyệt sờ một chút, nói ra: "Bộ y phục này thật đẹp."

"Nhãn hiệu gì vậy?"

Hoàng Hà cũng chạy tới tham gia náo nhiệt.

Trương Yến cũng tò mò nhìn sang mấy lần.

"Hình như là của Bosideng"

Quan Nguyệt từ túi lấy ra cái mác vừa rồi, vừa rồi dưới lầu không có thùng rác, nàng cũng không tùy tiện vứt lung tung, liền cất vào túi mang lên.

"Ta nghe nói áo lông ở Bosideng đều rất đắt."

Triệu Oánh Oánh có vài phần hâm mộ nói.

Đối với sinh viên hiện tại mà nói, áo quần vượt quá năm trăm tệ, cũng có thể nói là đẳng cấp rồi.

"Coi giá đi, khẳng định trên mác còn đó."

Hoàng Hà cầm lấy nhãn mác, cẩn thận tìm tìm, sau đó kinh ngạc nói: "Một nghìn sáu trăm chín mươi chín tệ."

"Mắc như vậy sao."

Triệu Oánh Oánh cũng nhìn nhìn cái nhã, một nghìn sáu trăm chín mươi chín tệ, một chiếc áo lông đã bằng hai tháng tiền sinh hoạt của nàng rồi, Trương Yên cũng từ trên giường bước xuống tham gia náo nhiệt.

Quan Nguyệt nói: "Giá trên mắc cũng chưa chắc đã đúng, có lẽ giá thật chênh lệch rất lớn đi?"

Nàng lúc trước cũng cùng ba mẹ đi mua quần áo ở thị trấn, quần áo có giá dán mắc năm sáu trăm, cò kè mặc cả một hồi, trên cơ bản hai ba trăm tệ là có thể mua được rồi.

Triệu Oánh Oánh nói: "Không giống nhau, cái này còn phải coi nhãn hiệu ra sao, mua ở đâu, áo lông Bosideng rất đắc, Lục Dương hẳn là mua ở cửa hàng chính phẩm, giá cả sẽ không mặc cả được, đại bộ phận quần áo mua ở cửa hàng chính hãng đều được niêm yết giá cả rồi."

"A."

Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.

Nàng lại đem một cái túi đại lễ bao mở ra, nói: "Đây là đồ ăn vặt do Lục Dương mua, bên trong đều là thức ăn, cái hộp này các ngươi chia nhau đi...Ta đi trước ra ngoài một chuyến."

Quan Nguyệt đưa cái túi cho Triệu Oánh Oánh, bảo nàng cầm lấy phân phối.

"Bạn trai ngươi mua đồ ăn vặt cho ngươi, ngươi lại cho chúng ta, hắn biết thì sẽ không tức giận chứ?"

Triệu Oánh Oánh hỏi.

Quan Nguyệt cười cười lắc đầu: "Ta còn, cái này vốn chuẩn bị cho các ngươi, các ngươi cứ ăn đi, chưa đủ thì ta còn, đợi ta trở về, chúng ta lại chia nhau ăn tiếp..."

Mang đồ cất kỹ, Quan Nguyệt liền vội vàng xuống dưới, nàng cũng không muốn làm cho Lục Dương đợi mình quá lâu.

"Ngươi hôm nay có về phòng không?"

Triệu Oánh Oánh đuổi theo một câu

"Không biết.

Nói xong, cửa phòng ngủ đóng lại, Quan Nguyệt lần nữa rời đi.

Triệu Oánh Oánh đem hộp lễ bao ba con gấu mở ra, ba người chia đều, mỗi người đều được khoản năm sáu túi đồ ăn vặt, nàng nói ra: "Đoán chừng hôm nay Quan Quan không về rồi."

"Không trở lại cũng tốt, đỡ phải chết cóng trong phòng ký túc xá." Hoàng Hà không thèm để ý nói ra, mở ra một túi đồ ăn vặt, dĩ nhiên là nàng rất vui vẻ, cao hứng nở nụ cười.

Trương Yến ở một bên thì một mực tâm tình không tốt.

Đặc biệt là khi so bạn trai của mình với Quan Nguyệt thì vô cùng đối lập, tâm tình liền càng hỏng bét hơn rồi, Triệu Oánh Oánh cũng nhìn ra vấn đề, nàng nói ra: "Yến tử, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa...Trên thế giới này cũng không phải có một mình Vương Khánh Huy là nam nhân, hắn chính là một cặn bã nam, mới đem ngươi lừa thảm như vậy."

"Đúng vậy, sao có bạn trai như vậy chứ."

Hoàng Hà cũng có chút tức giận bất bình.

"Dù sao hắn cũng là tình đầu của ta, ta không nghĩ lại tới kết quả này..." Trương Yến thở dài.

....

Dưới lầu.

Quan Nguyệt đem xe đạp đẩy ra.

Sau đó hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

"Đi cư xá Sâm Lâm, biệt thự chúng ta làm xong rồi."

Lục Dương tủm tỉm cười.

Nghe được chuyện biệt thự trùng tu xong, Quan Nguyệt nghĩ đến ước hẹn của hai người lúc trước, sáng mặt nàng hơi đỏ lên, bĩu môi nói ra: "Em biết ngay mà, anh đột nhiên đến đây, khẳng định có sự tình không đúng đắn."

"Nếu em không chào đón thì thôi, anh đành về trước vậy."

Lục Dương cười nói.

"Lừa quỷ, đi thôi, để em đạp xe chở anh."

Quan Nguyệt đem áo lông hất ra đằng sau, leo lên xe đạp, sau đó nhìn Lục Dương nói ra: "Lên đây đi."

"Em xác định muốn chở anh chứ?"

Lục Dương cười cười.

"Đạp xe quá lạnh rồi, em có mang theo bao tay, anh cũng đừng xem thường em a."

"Vậy thì tuân lệnh."

Nam không thể nói không được, nữ nhân thì không thể nói không thể, vì không để đả kích lòng tự tin của Quan Nguyệt, Lục Dương leo lên phía sau xe đạp ngồi lên, vừa mới ngồi xuống, chiếc xe liền chổng lên, thiếu chút nữa lật ngược lại rồi....

Cũng may Lục Dương chân dài, trực tiếp chống trên mặt đất, mới phòng ngừa chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Chiếc xe đạp lung lay, bắt đầu chạy.

Trên đường đi, không ít người nhìn tổ hợp hai người, dù sao ở trên sân trường, nam sinh đạp xe chở nữ sinh bọn họ cũng thấy qua không ít, nhưng ngược lại thì vẫn hết sức hiếm thấy, đặc biệt là nữ sinh đạp xe kia, lớn lên xinh đẹp thanh thuần, còn là một đại mỹ nhân khó thấy.

Dưới ánh mắt hâm mộ của một đám người ,hai người rời khỏi sân trường, chạy hướng cư xá mà đến.

Khu A, biệt thự số 15.

Sau khi biệt thự trùng tu xong, công nhân lắp đặt thiết bị cũng rút lui, toàn bộ cửa phòng đều được đổi thàn khóa điện tử, một đường tới đây, cũng có mấy căn biệt thự đã có người vào ở.

Trước cửa ra vào của mấy căn biệt thự này đều là loại xe cấc bập BBA.

Dù sao, kẻ có tiền mua nổi biệt thự mấy triệu, trên cơ bản cũng sẽ không đi loại xe quá kém.

Kiếp trước Lục Dương là một người mê xe, nhưng Quan Nguyệt lại là người mù về các hãng xe, nên trong lúc rảnh rỗi, mỗi lần nàng gặp được một chiếc xe, Quan Nguyệt đều hỏi đây là nhãn hiệu gì.

Lục Dương liền đem nhãn hiệu cùng loại với giá cả đại khái đều nói ra.

"Đó là xe gì vậy."

Xe đạp ngừng trong sân, Quan Nguyệt lại nhìn một chiếc xe con hơn mười mét ở đằng trước hỏi, cái xe này, không giống như với mấy chiếc xe vừa rồi nàng gặp.

Mấy căn biệt thự phụ cận biệt thự Lục Dương vẫn chưa được tu sửa, cũng không biết chiếc xe này của người nào.

Lục Dương nhìn thoáng qua rồi nói: "Đây là chiếc Porsche Panamera...Không đắt, loại cao nhất cũng chỉ hai ba triệu..."

"Đây chính là Porsche trong truyền thuyết sao?"

Quan Nguyệt ở trong trường học cũng đã được nghe qua tên các hãng xe sang trọng, chỉ là chưa thấy qua, hoặc là nói căn bản không biết.

"Đúng vậy a."

Lục Dương cười cười, chỉ vào dòng chữ đằng sau xe, nói: "Để anh dạy cho em một phương pháp phân biệt xe Porshe, em nhìn vào phần bính âm phía sau xe..."

"Ghép vần lại đọc sao vậy?"

"Đọc theo nè..."

"Po, Phá, Nhị, Thủ, Xe..."

Quan Nguyệt đọc theo từng chữ, sau đó mở to hai mắt mà nhìn, như là phát hiện được đại lục mới vậy.

"Đúng, chính là Phá Second-Hand, nhớ kỹ, nhỡ ký..."

(Porsche--Por đọc là Phá,SC đọc là Second, HE đọc là Hand-cách chơi chữ của TQ).

Lục Dương nhập vào mật khẩu, mở ra cửa chính.

Âm thầm nhắc lại vài câu, Quan Nguyệt liền ghi nhớ trong lòng, đoán chừng vĩnh viễn cũng không quên được, sáu chữ ở sau chiếc xe này cũng quá hiếm rồi, lại có thể đọc được như vậy.

Thấy Lục Dương vào cửa, Quan Nguyệt cũng vội vàng theo sau.