Cuối tháng mười một.
Lục Thành so với mấy địa phương khác thì đã sớm tiến vào mùa đông.
Chủ nhật, trên sân trường, khắp nơi đều là lá cây héo rụng, số lượng sinh viên đi dạo cũng ít hơn rất nhiều.
Ngoài ký túc xá Mai Hoa Viện, Lục Dương nhìn thoáng qua cửa chính ký túc xá, cầm lấy điện thoại, gọi cho Quan Nguyệt một cuộc.
"Quan Quan, em ở đâu?."
Lần này tới đây.
Lục Dương không báo trước, ý định cho Quan Nguyệt một kinh hỉ.
"Em đang ở trường học, trời lạnh thế này còn chạy đi đâu chơi được, còn anh..."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Quan Nguyệt.
Lục Dương cười nói: "Thế em đoán xem, anh hiện tại đang ở đâu."
"Anh....anh sẽ không phải tới trường học của em chứ." Giọng nói Quan Nguyệt có vài phần kinh ngạc, nàng suy đoán một chút rồi hỏi.
"Thông minh, anh hiện tại đang ở dưới lầu ký túc xá của em, sắp đông thành người tuyết rồi, em tranh thủ chạy xuống đây đi."
"A, sao anh không nói em sớm một chút chứ."
"Em thấy cảnh sát nào đi điều tra tội phạm mà còn báo tin trước cho tội phạm biết chưa?"
"Anh nói ai là tội phạm, hì hì, đợi tí, em xuống ngay đây..."
Tầng ba ký túc xá.
Cửa lớn đóng chặc, điều hòa thổi hơi nóng vù vù, mấy nữ sinh đều ở trong ký túc xá, từng người đều quấy lấy chăn kín mít.
Ngoài trừ Quan Nguyệt bên ngoài ra, thì mấy nữ sinh này đang trò chuyện với nhau.
"Lò sưởi lúc nào mới mở vậy, lạnh cũng sắp chết rồi đây."
Hoàng Hà chơi điện thoại một hồi, lại đem tay tới gần miệng hà hơi vài cái.
Triệu Oánh Oánh đang cố trang điểm, nghe được Hoàng Hà nói vậy, nàng nói ra: "Hình như Lục Thành mấy ngày trước đã cho bật lò sưởi rồi, mà do đường ống nhà trường chúng ta hỏng mất, phải thay cái mới, đoán chừng phải đợi thêm mấy ngày nữa."
"Thật là xui xẻo, vì sao mấy chỗ khác không hỏng, lại hỏng ngay đúng trường chúng ta vậy." Hoàng Hà oán trách một câu, lại điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 30 độ, tiếp tục nói: "Cái điều hòa này dùng để làm mát thì không tệ, nhưng mà dùng để sưởi thì cũng quá kém đi, mở lên ba mươi độ mà cũng không có cảm giác."
"Không có biện pháp, vẫn còn nên nhịn một chút, qua mấy ngày nưa sửa xong đường ống lò sưởi rồi..."
Triệu Oánh Oánh an ủi một câu, lại nhìn Quan Nguyệt đang tìm đồ vật, hỏi: "Quan Quan, trời lạnh như vậy, ngươi muốn ra ngoài sao?"
"Ừ, Lục Dương đến rồi, đang ở dưới lầu...."
Quan Nguyệt không quay đầu lại, vẫn ở trong tủ chén tìm kiếm.
Triệu Oánh Oánh nhìn thoáng qua giường của Quan Nguyệt, lại nhìn Quan Nguyệt đang tìm đồ, nói ra: "Ngươi không phải là đang tìm khăn quàng cổ chứ?"
"Đúng vậy, sao ngươi biết."
Quan Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, có chút gấp gáp nói: "Ngày hôm qua ta vẫn còn để trong tủ chén, sao hôm nay tìm lại không thấy rồi."
Cái khăn quàng cổ này, Quan Nguyệt dùng hơn một tháng vì Lục Dương mà may, Quan Nguyệt vốn không biết làm, nên phải lên video học hỏi hồi lâu, làm hư nhiều cái lắm mới được một cái thành công, nhưng bây giờ sao lại tìm không thấy rồi?
Triệu Oánh Oánh có chút cạn lời, nàng nói ra: "Quan Quan, ngươi nhìn lại giường của mình đi..."
Quan Nguyệt giẫm phải cầu thang bên ngăn tủ, rướng cổ lên giường mình nhìn, sau đó khuôn mặt lộ ra nét vui vẻ, khăn quảng cổ chẳng phải vẫn hoàn hảo nằm ở trên giường ư.
Nàng vội vàng lấy xuống dưới.
"Quan Quan, ngươi không phải mắc chứng dễ quên rồi chứ, buổi sáng ngươi không muốn rời giường, nên cầm lên thêm hai châm kia mà, như thế nào bây giờ lại quên rồi."
Triệu Oánh Oánh cười nói.
Hoàng Hà cũng nói theo: "Ta đoán là bạn trai đến, vì vậy nàng hưng phấn quá, mới đem chuyện này quên mất."
Đã tìm được khăn quàng cổ, Quan Nguyệt lại thay giày vào đôi dép lê làm bằng bông vải, cùng bạn cùng phòng chào hỏi một tiếng, sau đó vội vàng đi xuống lầu.
Thời điểm mở cửa, một cỗ gió lạnh thổi vào trong, khiến cho Hoàng Hà run lên một cái, cảm thán nói:" Trời lạnh như vậy, còn đi ra ngoài hẹn hò, tuyệt đối là chân ái."
Triệu Oánh Oánh hướng về hướng Trương Yến nhìn thoáng qua.
Nếu Hoàng Hạ có phát hiện, không biết nên nói gì...
Dưới ký túc xá.
Gió thật to, Lục Dương đem áo lông cùng kèm theo mũ đội lên, che hai bên lỗ tai lại....Nhìn thấy Quan Nguyệt từ trên lầu đi uống, hắn vẫy vẫy tay.
Quan Nguyệt bước nhanh tới.
"Anh ở ngay dưới ký túc xá của em, không có lừa em chứ."
"Coi như anh may mắn."
Lục Dương trông thấy trên tay Quan Nguyệt còn có một cái khăn quàng cổ, nói tiếp: "Mua cho anh hã?"
"Sao lại gọi là mua?"
Quan Nguyệt tức giận dậm chân, nói ra: "Em không thể tự mình may cho anh sao?"
"Em biết đan len?"
Lục Dương lắc đầu: "Em căn bản không có tay nghề gì, anh không tin."
"Thật mà!."
Quan Nguyệt tỏ vẻ tức giận.
Lục Dương bỗng cười hì hì, thò tay ở trên má nàng tóm một cái, nói ra: "Nói giỡn đấy, anh đương nhiên tin em may cho anh rồi, vất vả em quá, tiểu bảo bối Quan Quan."
"A, buồn nôn chết mất."
Quan Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, may mắn phụ cận đều không có người, nếu như có người nghe được, nàng đều muốn dùng chân đào cái lỗ để chui xuống.
Thấy Lục Dương còn mang mũ, nàng nói ra: "Anh để mũ xuống đi, để em giúp anh quằng khăn."
"Được."
Lục Dương tháo mũ chùm đầu xuống.
Quan Nguyệt đem khăng quàng cổ để lên cổ Lục Dương, sau đó cẩn thận quấn mấy vòng, đem toàn bộ cái cổ đều che lại...Thời điểm vừa rồi không mang mũ, gió thổi từng hơi lạnh theo cổ áo chui vào người, lần này có khăn của Quan Nguyệt, toàn bộ đều bị chặn hết.
"Rất ấm đấy, cảm ơn Quan Quan."
Quan Nguyệt từ nhỏ lớn lên trong sinh hoạt ưu việt, vì vậy cũng lộ ra chút chân tay vụng về, nàng còn không biết nấu cơm, lần này tự tay đan cái khăn quàng này, khẳng định phí rất nhiều công sức.
Lục Dương cũng mang theo đồ vật tới đây, ở dưới mặt đất có hai cái túi.
Tổng có có hai đồ vật.
Đầu tiên là một cái áo lông style mới nhất của năm nay, trước khi đến Đại Học Hà Đông, Lục Dương dạo quảng trường Wanda mấy vòng, mua được cái áo này giá hơn một nghìn, thứ còn lại là một cái túi chứa đầy đồ ăn vặt, trời lạnh như vậy, nữ sinh đều không ưa thích đi ra ngoài, vì vậy phải mua ít đồ ăn dự trữ."
"Đây là cái gì?"
"Áo lông, em thử mặc lên trên người xem?"
Lục Dương đem áo lông đưa tới.
Quan Nguyệt lấy ra nhìn nhìn, rất mềm, màu sắc cũng rất đẹp, thuần một màu trắng, dưới áo khoác nàng bây giờ đang mặc một đống áo dày, cởi áo khoác ra bây giờ cũng không lo bị cảm, vì vậy nàng cởi áo khoác ngoài ra, đem áo lông mặc vào người.
Sau đó xoay một vòng.
Lục Dương nhẹ gật đầu, nói ra:" Cũng không tệ lắm, rất vừa vặn..."
Mặc dù nhìn qua có chút hơi rộng, nhưng rộng thế này thì bên trong có thể mặc thêm một cái áo, nói như vậy, thì cũng không rộng lắm, Lục Thành mùa đông còn chút ấm, chứ về quê thì không dược như vậy đâu.
Nhà Quan Nguyệt là phòng cư xá, không được như nhà Lục Dương, nhóm lửa trong sân, đốt than...Nhà nàng chỉ có thể mở điều hòa mà chống chọi qua.
Nhất cửu nhị cửu bất xuất thủ, tam cửu tứ cửu băng thượng tẩu.
(Câu này được lấy ra từ bài ''Đông Cửu Cửu Ca'', coi ngày đông chí là ngày đầu tiên gọi là cửu nhất, mỗi cửu có chín ngày, cửu một cửu hai tay không động, cửu ba cửu bốn không đi ra ngoài khi thời tiết lạnh lẽo...)
Ở quê Lục Dương, có câu tục ngũ như vậy, từ đó có thể thấy được, mùa đông lạnh đến thế nào.
"Mặc cái này đi, không cần đổi."
Lục Dương cười nói.
Áo lông này có giá hơn một nghìn, ở trong sản phẩm bình dân cũng thuộc loại cao cấp, bên trong chứa đầy lông vịt, mặc vào vô cùng ấm áp, đem nhãn mác lấy xuống, Quan Nguyệt nhận lấy áo lông mặc vào
"Còn có cái này nữa...."