Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 664: Phiếu Điểm




Huyện Thanh Sơn.

Chiều tốt, vừa đúng lúc là giờ ăn cơm.

Một lão nhân đi bộ tới nhà Lục Vệ Quốc.

Lục Vệ Quốc cũng vừa ăn cơm xong, nhìn thấy người tới, hắn cười nói: "Nhị thúc, sao ngài lại tới đây?"

"Ta đến đây, còn không phải vì chuyện từ đường của dòng họ của chúng ta sao?" Lục Bảo Hoa cũng không lằng nhằng, ở trước cửa nhà nói ra.

Lục Vệ Quốc bật cười ha hả, nói ra: "Nhị thúc, chuyện quyên tiền cho Từ Đường cháu không phải đã nói rồi sao? Đệ đệ cháu bỏ ra bao nhiêu, thì cháu quyên bấy nhiêu, chúng ta vào nhà ngồi đã, để cháu pha cho thúc ly trà.'

"Không cần, lúc này cũng muộn rồi, ta còn phải đi cùng lão Trần về thị trấn, bên Lục Vĩ ta đã đi qua, tiền quyên của nhà hắn ta cũng nhận rồi." Lục Bảo Hoa bình tĩnh nói

Lục Vệ Quốc cười cười, mở ra ví tiền, lấy ra mấy tờ trăm tệ, cười ha hả nói: "Nhị thúc, em trai của cháu cúng bao nhiêu tiền vậy, để cháu đưa cho ngài...ngài có thể mang về xây từ đường."

Liếc qua ví tiền của Lục Vệ Quốc, Lục Bảo Hoa cười một tiếng, nói ra :"Lục Vĩ cúng mười vạn."

"Cái gì...Mười....Mười vạn?"

Khuôn mặt Lục Vệ Quốc liền cứng ngắt lại.

Ánh mắt lộ ra thần sắc khó tin.

Sau một lát, trên mặt hắn cố nặng ra nụ cười, nói ra: "Nhị thúc, người đùng đùa với cháu nữa, không vui đâu, nhị đệ nhà cháu có điều kiện gì, cháu sao lại không biết được? Có thể quyên mười vạn, cũng đùa hơi quá rồi, thúc nói thật đi, hắn quyên bao nhiêu, bằng không cháu sẽ gọi điện để hỏi?"

"Vệ Quốc, bối phận của ngươi cũng không thấp, sao dám nói ra những lời này, ta năm nay cũng hơn tám mươi rồi, còn đùa giỡn với ngươi làm gì, tiền đã giao cho thôn, vào đến sổ sách, nếu ngươi không tin, thì có thể đi kiểm tra, thiếu một xu, lão già này bán đi cái thân khô này bù vào." Lục Bảo Hoa hừ một tiếng, ngữ khí có chút bất thiện.

"Hắn....Hắn thật sự cúng mười vạn?"

Lời nói của Nhị thúc vô cùng hùng hồn, làm cho Lục Vệ Quốc không dám chất vấn.

Đứa em trai của mình có phải bị điên rồi không.

Trong nhà hắn có được mấy đồng, mà bỏ ra cúng nhiều vậy.

Thấy Lục Bảo Hoa tỏ ra xa cách, Lục Vệ Quốc cười cười xấu hổ, hắn mặc dù là lão bản, nhưng đối với trưởng bối ở trong dòng họ, cũng không dám không kính trọng.

"Nhị thúc, người nhìn bộ dạng của cháu đi, đệ đệ của cháu chắc chắn không có tiền để bỏ ra nhiều như vậy, chắc là do đứa cháu trai Lục Dương, ở Lục Thành kiếm được không ít tiền, cho nên mới quyên nhiều như thế, còn cháu thì làm không được a, cũng sắp cuối năm rồi, bên ngoài còn rất nhiều khoản nợ chưa thu hồi xong...Năm nay kinh doanh cũng không tốt lắm...."

Lục Vệ Quốc bắt đầu kể khổ.

Lục Bảo Hoa lại nói: "Lời nói trước đây của ngươi, thời điểm bàn bạc ta đã nói cho mọi người biết, ta thì không sao cả, ngươi có quyên hay không cùng ta cũng chẳng có quan hệ gì, nhưng người ta có cười nhạo ngươi hay không, thì ta không biết rồi....Ngươi tốt xấu gì cũng là lão bản, nếu nói chuyện không giữ lời, ta cũng không có cách nào cả....Thôi được rồi, ta phải đi rồi....Từ Đường mấy ngày nữa sẽ được sửa chữa, đến lúc đó ngươi cũng tới xem một chút đi."

"Nhị thúc...."

Lục Vệ Quốc còn muốn nói điều gì, lão nhân đã xoay người rời đi, ven đường có một cái xe ba gác, Lục Bảo Hoa mở cửa, leo lên ngồi xuống....

Nhị thúc vừa đi.

Một nữ nhân trẻ tuổi, dáng người thon thả, ôm một đứa bé đi ra, nhìn thoáng qua ven đường, nàng nói: "Lão gia kia lại tới đây đòi tiền à?"

"Không phải đòi tiền, mà ở trong tộc tu sửa Từ Đường, mọi người ít nhiều cũng góp sức vào một chút." Sắc mặt Lục Vệ Quốc không tốt, nói.

"Vậy ngươi đưa ông mấy trăm rồi đuổi đi, không được sao?"

Nữ nhân khinh thường nói.

Nàng xem thường nam nhân của mình, tốt xấu gì ở thị trấn cũng là lão bản, vẫn còn cùng thôn dân quê mùa nhấc lên mối quan hệ thân thích.

"Ngươi cho là ta đang đuổi ăn mày à, đó là trưởng bối của Lục gia nhà ta, nếu ta thái độ không tốt, thì về sau đừng có mà mong về quê bái tổ....Trở về đó người ta không lấy gậy đánh ta đã đỡ."

Tâm tình của Lục Vệ Quốc bây giờ rất tệ.

"Ngươi không phải nói, quyên giống như đệ đệ Lục Vĩ của ngươi sao? Hắn quyên bao nhiêu, chúng ta bỏ chừng đó, nhìn bộ dạng của ngươi kìa, mặt giống như con cá chết chưa."

"Ngươi thì biết cái gì, ngươi biết Lục Vĩ cúng bao nhiêu không?"

"Dừng, hắn có thể bỏ ra được bao nhiêu chứ, cùng lắm thì một nghìn là cao." Nữ nhân khinh thường nói.

Lục Vệ Quốc thở dài: "Nếu một nghìn thì tốt, ta cũng bỏ ra được, mấu chốt là, hắn cũng không phải là cúng một nghìn, mà là mười vạn, mười vạn tệ đấy, hiện tại Nhị thúc tới muốn ta quyên mười vạn, hơn nữa còn nói, người trong tộc cũng biết hết rồi."

Lục Vệ Quốc hối hận không thôi.

"Ngươi nói xem, ta không phải bị coi thường rồi à, về quê thế nào cũng bị người ta nói ra nói vô."

Nữ nhân mở to hai mắt mà nhìn, đưa tay vỗ trên người Lục Vệ Quốc, tâm tình kích động nói ra: "Lục Vệ Quốc, tiền trong nhà đều để lại cho Tiểu Hâm đấy, ngươi nếu dám quyên nhiều như vậy, ta không để ngươi yên đâu!."

"Ta cũng không muốn quyên nhiều như vậy mà, mười vạn a, cũng là tiền lời hai ba tháng rồi, nhưng giờ có thể làm sao bây giờ? Nói cũng đã nói rồi, mặt mũi của ta lần này bị mất sạch hết rồi."

Nữ nhân sắc mặt không tốt, chửi ầm lên: "Tên cẩu đệ đệ của ngươi, có phải hắn làm vậy để nhà chúng ta khó coi đúng không."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, vào nhà rồi nói.'

Nhìn xem hàng xóm chú ý tới bên này, Lục Vệ Quốc vội vã đẩy lão bà về nhà.

Về đến nhà.

Hai người liền thương thảo với nhau, cuối cùng ra quyết định, nhà bọn họ sẽ quyên năm nghìn tệ.

Số tiền này, so với mười vạn thì kém rất xa, nhưng so với mấy nhà khác mà nói, thì cũng đã là rất nhiều, tủy rằng không thực hiện lời hứa của mình, nhưng thà mất mặt còn hơn mất tiền.

Tiền so với thể diện còn quan trọng hơn một tí.

Đương nhiên, đối với kết quả này.

Lục Dương đang ở Lục Thành cũng chẳng nghĩ nhiều.

Thậm chí hắn còn đã sớm đoán được, một nhà đại bá, tiền so với mệnh căn còn quan trọng hơn, làm sao có thể vì chút mặt mũi, mà bỏ ra nhiều tiền như vậy.

Đương nhiên.

Mặt mũi khẳng định mất sạch rồi.

Hơn nữa, từ sau chuyện này, Lục Vệ Quốc cũng không có cách nào ở trước mặt phụ thân hắn vênh váo tự đắc, thậm trí trong lòng của người Lục gia, địa vị hai người cũng có thể bị thay đổi.

Thế này thôi cũng đủ rồi.

Sau khi rời khỏi trường học Quan Nguyệt, Lục Dương lái xe trở về ký túc xá.

Trong phòng trống rỗng, chỉ có mỗi một mình Đinh Siêu.

Theo suy đoán của Lục Dương, gia hỏa này bởi vì sự tình lần trước, cho nên mới ở bên ngoài tránh đầu ngọn gió, không dám trở về, nếu không, hắn đã hấp tấp về nhà từ sớm.

"Siêu ca, vẫn còn bận à?"

Lục Dương nhìn Đinh Siêu đang ở trên máy tính duyệt video.

Đinh Siêu nhìn thấy Lục Dương đã trở về, quay đầu lại, nói ra: "Hôm nay buổi sáng ta có ra ngoài chơi, nên cả ngày chưa làm được gì, chỉ có thể dành buổi tối nay để làm."

Cộng tác viên xét duyệt video, mỗi ngày đều phải làm việc cho đủ giờ, nếu như không đạt đủ giờ, nhẹ thì bị trừ tiền lương, nặng thì trực tiếp bị hủy bo tư cách xét duyệt.

Đối với công việc vô cùng nhẹ nhõm này, chỉ cần xem video, mỗi ngày đều có thể kiếm được 150 tệ, nên Siêu ca đối với công việc này hết sức quý trọng.

"Lỗi ca đâu rồi?"

Lục Dương hỏi.

Lý Minh Bác thì hắn hiểu rõ, chắc chắn giờ này đang ở phòng thuê Tây Môn, chuẩn bị để buổi tối ra quán.

Lưu Lỗi thì không biết chạy đi đâu.

Đinh Siêu nói ra: "Quốc khách, được mấy ngày nghỉ nên Lưu Lỗi chạy về quê rồi."

"n."

Ngày nghỉ Quốc Khánh tương đối dài, về thăm quê cũng là chuyện bình thường, bản thân hắn còn không phải cũng chạy về nhà một chuyến sao.

Siêu ca còn phải làm việc, Lục Dương cũng không làm phiền nữa, trở về chỗ của mình mở laptop lên.

Vừa lên QQ, hắn chuẩn bị chém gió với Quan Nguyệt.

Nhưng vừa đúng lúc này.

Một avatar thiếu nữ phiên bản hoạt hình nhảy lên.

Hạ Vi: Lớp trưởng, chúng mừng ngươi nha. [icoin] Khuôn mặt tươi cười x2.

Lục Dương: Chúc mừng ta cái gì?

Sau một lát, Hạ Vi nhắn tin trở về.

Hạ Vi: Lớp trưởng, ngươi còn chưa biết sao? Thành tích môn học tự chọn chúng ta có rồi, ở trong nhóm chat lớp, để ta gửi cho ngươi xem...

Khung chat bỗng dưng nhúc nhích vài cái.

Một cái file được gửi tới.

Tên của tập file này là, phiếu điểm môn học lịch sử cận đại.