"Yêu cầu của ta rất đơn giản, chuẩn bị cho ta một bộ chăn ga nệm cùng cái gối, tối nay ta muốn ở lại đây..."
Lục Dương chậm rãi nói ra.
Nghe được yêu cầu này, Diệu Na Na nhẹ nhàng thở dài, bởi vì yêu cầu này vô cùng vô cùng đơn giản, nhưng sau đó, không biết vì sao, nàng lại có chút ít thất vọng, có lẽ trong nội tâm của nàng còn nghĩ yêu cầu của Lục Dương cao xa hơn....
"Lục tiên sinh, ngài yên tâm, tất cả đồ vật bên chúng ta đều chúng bị cho ngài loại tốt nhất."
Diệu Na NA vội vàng đáp.
So sánh với căn phòng năm mươi triệu, mấy thứ dụng cụ ngủ này, thật sự là không có ý nghĩa.
"Vậy được rồi, mau hoàn thành thủ tục đi, tránh khỏi đêm nay phải tới khách sạn ngủ."
Lục Dương cười cười.
Không có tới lại trung tâm chiêu đãi.
Diệu Na Na gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, nhân viên cùng tài vụ mang theo hợp đồng cùng laptop tới đây.
Ở trong căn phòng này tiến hành thủ tục.
Mất hơn một giờ, mới có thể làm xong mọi thủ tục hồ sơ, sau đó, Lục Dương lấy được chìa khóa nhà, về phần những thữ khác, thì bên phía bộ phận tiêu thụ sẽ làm hết, tiết kiêm cho hắn được rất nhiều thời gian.
"Lục tiên sinh, bên chúng tôi sẽ giúp ngài hoàn thành nhanh chóng giấy chứng nhận tài sản, hiện tại chúng tôi sẽ không quấy rầy ngài."
Làm xong hợp đồng rồi.
Diệu Na Na có chút không nỡ đi nhưng cũng phải nói.
Nhân viên tài vụ kiểm tra thẻ ngân hàng một cái, thấy tiền đã vào tài khoản, cũng cầm laptop đứng lên.
"Ừ, phiền toái rồi."
"Không cần khách khí, tiên sinh."
Nói xong, mấy người ngồi thang máy đi khỏi.
Nhìn thang máy chậm rãi biến mất, Lục Dương nằm lên chiếc ghế salon mềm mại, duỗi lưng một cái, nói ra: "Sư tỷ, đây là thẻ phòng cùng chìa khóa."
"Đưa ta chìa khóa làm gì? Ta cũng không phải bảo vệ canh cổng."
Y Thanh lắc đầu.
Lục Dương cười cười: "Sư tỷ, nơi đây còn cần bảo vệ canh công sao?"
Bảo vệ của Tomsom Riviera rất nghiêm ngặt, camera ở trong cư xá không có góc chết, không phải chủ nhà, hay được chủ nhà trao quyền, thì đến cả cổng cư xá còn chưa bước vào được, chớ đừng nói gì đến thang máy cần phải quét thẻ.
"Vậy sao ngươi lại đưa chìa khóa cho ta."
Y Thanh ngồi đối diện Lục Dương trên ghế, hai tay đặt ở đầu gối.
"Ta đến Thượng Hải cũng không nhiều lắm, nơi đầy liền trống vắng vắng vẻ, học tỷ nếu không có chuyện gì thì có thể tới đây vui đùa một chút, mang theo bạn bè cũng được..." Lục Dương không thèm để ý chút nào mà nói.
Y Thanh vội vàng khoát tay: "Ta cũng không phải loại người ưa thích khoe khoang, hơn nữa, điều này cũng không thích hợp, nếu Nguyệt Nguyệt biết, ta có chìa khóa phòng ốc của ngươi thì sao? Nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ hai người trong đó, vì vậy chuyện này thôi đi, ngươi không cần phải nói nữa."
"Được rồi."
Lục Dương không có nói tiếp, ài, mất đi một người quét nhà rồi.
Y Thanh cũng thay đổi chủ đề, nàng hỏi: "Tối nay ngươi thật sự sẽ ở chỗ này một mình sao?"
"Đúng vậy a, Khách sạn ở Thượng Hải đắt lắm, có thể tiếp kiệm được thì tiết kiệm." Lục Dương cười nói.
Y Thanh có chút câm lặng: "Bỏ ra mấy chục triệu mua phòng, vậy mà bây giờ lại quan tâm đến tiền khách sạn, với lại căn phòng lại lớn như vậy, ngươi ở một mình thì không sợ sao?"
"Có gì đâu mà sợ, vậy ngươi chưa biết tên hiệu của ta rồi."
"Tên hiệu?"
"Đúng vậy, ta được giang hồ võ lâm gọi là Mao Sơn Đại Sư Huynh, tất cả yêu ma quỷ quái, gặp ta phải gọi là ba ba, nên ta cần gì phải sợ."
"Chém gió."
Y Thanh yên lặng nhìn tiểu sư đệ thể hiện.
Lục Dương bốc nhúc nhích cái cổ, lại nói tiếp : "Sư tỷ, nếu ngươi lo lắng ta một mình không an toàn, nếu không, buổi tối nay ở lại đi, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có ý xấu, nơi nay có bốn căn phòng, ngươi chọn một cái là được, đợi lát nữa chúng ta lại kêu thêm chăn màn tới đây."
"Được a."
Khiến người ta bất ngờ nhất chính là, vậy mà Y Thanh trực tiếp đáp ứng.
Bất quá.
Lục Dương còn chưa kịp cao hứng, Y Thanh tiếp tục nói: "Tuy nhiên, chuyện này còn cần ngươi gọi điện nói cho ba ba của ta biết, ta trước kia đều không ngủ qua đêm, nếu không quay về, ông nhất định sẽ lo lắng, vì vậy..."
Lục Dương ngượng ngùng cười cười: "Cái này, hay là thôi đi..."
Bảo hắn gọi điện thoại tới, sau đó nói với tiểu lão đầu, hôm nay nữ nhi bảo bối của ngài không về đâu, ngủ ở nhà của ta....Đoán chừng thời điểm gặp mặt lần sau, hai hạt đào hắn mới tặng, liền bị nện lên đầu của hắn rồi.
Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, làm phụ thân có thể yên tâm mà không nghĩ ngợi linh tinh sao?
Hơn nữa Y Sung cùng sư mẫu còn biết rõ Trần Thu Nguyệt đấy.
"Đi thôi, cũng sắp đến giờ cơm rồi, ngươi tiễn ta về đi, không tí nữa mẹ ta lại gọi tới đây."
Y Thanh nhìn đồng hồ, thời gian vẫn chưa tới mười một giờ trưa, có thể chạy về nhà ăn cơm.