Quay đầu nhìn lại.
Là Trần Thu Nguyệt, Từ Thi vậy mà không đi theo sau nàng.
“Nhìn ai đấy!.”
Trần Thu Nguyệt trừng mắt nhìn Lục Dương, nàng còn ở đây, không phải Lục Dương lại tìm nữ sinh khác chứ.
“Đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây làm gì? Cũng chạy tới xem náo nhiệt sao? Bất quá em tới muôn rồi, người cũng đã đi.” Lục Dương hướng về phía cổng nhìn nhìn, bên kia đã không còn thấy ai rồi.
Đôi mắt hoa đào của Trần Thu Nguyệt liếc nhìn thên thân Lục Dương đánh giá, cười nói: “Em sớm biết rồi, cặn bã nam siêu cấp vũ trụ Đinh Siêu phải không, Hứa Dung Dung vừa rồi quay lại ký túc xá có kể, nàng còn nói mình may mắn không đồng ý tình cảm của Đinh Siêu, không nghĩ tới Đinh Siêu lại hư hỏng như vậy, là một cặn bã nam đã đành rồi, còn đói bụng ăn quàng, loại nữ nhân như vậy cũng không buông tha.”
Trong lòng Lục Dương vì Siêu ca mà mặc niệm vài giây.
Không nghĩ tới bên nữ sinh lại nhanh biết tin như vậy, cái tốc độ này, cũng không phải loại nhanh bình thường.
Đoán chừng hai năm rưỡi đại học tiếp theo, Siêu ca muốn tìm bạn gái đoán chừng không có khả năng rồi, bất quá, cũng không sao cả, Siêu ca dù sao cũng là phúc duyên thâm hậu, ngày sau trực tiếp nằm không cũng thắng.
Về sau kết hôn, cũng không chỉ dựa vào tướng mạo, tiền mới lại điều kiện hàng đầu, Siêu ca ở Lục Thành trên người đeo mười ba tấm sổ đỏ, tuyệt đối là nhân sinh người thắng.
Lục Dương lắc đầu, nói ra: “Xã hội này, có một số việc không thể nghe từ một phía, cũng không thể mắt nhìn một hướng, chuyện này kỳ thật cũng không trách được Siêu ca, vấn đề của hắn không lớn, chỉ là số quá xui xẻo.”
Lục Dương đem sự tình ngọn nguồn kể cho Trần Thu Nguyệt.
Bao gồm nói cho nàng biết, vì sao Đinh Siêu lại bị đồn thổi như vậy.
Sau khi nghe xong.
Trần Thu Nguyệt có chút khó tin.
“Em nói rồi, ánh mắt của Đinh Siêu rất cao, hắn theo đuổi nữ sinh đều thuộc loại xinh đẹp trở lên, ít nhất cũng phải lớn lên dễ nhìn, không đến mức đói bụng ăn quàng như vậy, hắn sao lại không giải thích với người ta?”
“Giải thích có hữu dụng không?”
Lục Dường cười cười.
“Tất cả mọi người chỉ ưu thích xem náo nhiệt mà thôi, không có người quan tâm đúng sai, giống như cánh báo chí vậy, chỉ muốn bài báo của mình thu hút nhiều người đọc, chứ tin tức có chuẩn xác hay không thì bọn họ còn chưa chắc đã biết. Tiết mục cặn bã nam vứt bỏ nữ nhân, không phải rất thú vị sao? Phù hợp với nội tâm đại đa sosos người, coi như đứng ra giải quyết thì có tác dụng gì, còn không phải bị rướt một thân bách nhục xuyên tim à.”
“Vì vậy Đinh Siêu mới trốn về nhà?” Trần Thu Nguyệt tiến lên một bước, khoác lên cánh tay Lục Dương.
“Đúng vậy a, hắn muốn đợi chuyện này lắng xuống.” Lục Dương gật đầu.
Lông mi Trần Thu Nguyệt run rẻ, tựa cười mà không phải cười hỏi: “Thấy được chuyện hôm nay, anh một chút cũng không hoảng hốt sao?”
Lục Dương bình tĩnh nói: “Anh sao phải sợ?”
“Đinh Siêu có thể coi như là bị đổ oan, còn anh quả thật là hoa tâm đại sắc lang, anh không sợ, có một ngày tình cảnh cũng giống vậy sao....”
Trong giọng nói Trần Thu Nguyệt mang theo vài phần nhắc nhở
Lục Dương ở trên mông nàng vỗ một cái ,nói ra: “Trừ em ra, không có người nào làm vậy đâu.”
Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng, hờn dỗi nói ra:” Vậy ngươi không sợ, ta học nữ nhân kia sao? Vạn nhất có một ngày, ta đột nhiên chạy đến nhà ga huyện Thanh Sơn, sau đó cầm một cái loa lớn, nói ngươi là cặn bã nam, vậy chẳng phải cả quê của ngươi đều biết chuyện này à.”
Lục Dương không thèm để ý chút nào, nó ra: “Không sao, có nữ nhân xinh đẹp như vậy nói anh là cặn bã, những người khác cũng chỉ biết hâm mộ thôi.”
“Ta đây trang điểm mặt xấu một chút.” Trần Thu Nguyệt nói.
Lục Dương vẫn lắc đầu như trước: “Không có tác dụng gì đâu, từ bỏ đi, dáng người của em không lừa được người khác.”
Nói không lại Lục Dương, Trần Thu Nguyệt tức giận không thôi, vuốt ve cánh tay của hắn, nàng sử dụng đòn sát thủ.
“Ta đây liền chạy đến nhà Quan Nguyệt, cùng nàng ngả bài, nói ta mang thai con của ngươi rồi...”
“Được rồi, được rồi, ta sợ ngươi rồi được chưa, để anh làm món tôm hùm cho em ăn, hôm nay chỉ làm cho em ăn thôi, một người khác cũng không gọi tới.” Lục Dương vội vàng an ủi nàng.
Trần Thu Nguyệt cười cười: “Nhanh như vậy mà đã hiểu chuyện rồi.”
“Ài, không có biện pháp, ai bảo nhược điểm của anh bị em nắm được.” Lục Dương thở dài.
Nghe nói như thế, Trần Thu Nguyệt nghĩ nghĩ, hứ lên một cái.
Nàng nói ra: “Một phần tôm hùm cũng không được, phải thêm một phần sò sào nữa mới được.”
“Được, không có vấn đề.”
“Còn phải có hàu sống, mà anh ăn.”
“Rau chân vịt nữa.”
“Ngoài ra còn....”
....
Hai người ta một câu, ngươi một câu, vừa đi vừa nói hướng về phía Tây Môn đi tới.
Trên sân trường.
Một nam nhân cao gầy, đứng ở dưới đèn đường nhìn hai người cách đó không xa, sau đó kinh ngạc nói với người bên cạnh: “Khánh Huy, ngươi nhìn kìa, đây không phải là lão bản lần trước ngươi tìm sao?”
“Cái gì?”
Vương Khánh Huy quay đầu nhìn sang.
Cũng nhìn thấy Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt tay trong tay đi đường.
Dưới ánh đèn, nhìn thấy rất rõ ràng, sẽ không nhận lầm người, hai người bọn họ vô cùng thân mật, giống như một cặp đôi vậy.
Cổ Ngộ có chút kinh ngạc nói: “Ngươi không phải nói hắn có bạn gái rồi sao? Hơn nữa bạn gái của hắn còn cùng phòng với bạn gái của ngươi.”
Vương Khánh Huy nhìn nhìn, cũng không cảm thấy đây là vấn đề to tát, cười một tiếng, nói ra: “Cái này tính là gì, nếu ta có nhiều tiền như vậy, hoa vây quanh người còn nhiều hơn hắn.”