Nữ nhân mở miệng.
Không thể nghi ngờ gì nữa, ý tưởng đáng sợ kia đã biến thành sự thật.
Siêu ca tuyệt vọng, giọng nói này cùng giọng nói ở trong điện thoại vô cùng giống nhau, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng nổi, một gióng nói dễ nghe như vậy, làm sao có thể có bộ dạng lực lưỡng như thế.
Hắn lúc này có cảm giác, vị biểu tỷ này cùng tiểu học muội kia, căn bản không phải cùng một chủng tộc với nhau.
Một người là Tinh Linh tộc, một người là Cự Nhân Tộc.
Khục khục khục.
Yết hầu Siêu ca nuốt nước miếng vài đợt, nhưng cũng không dám trả lời.
Giờ phút này.
Tất cả tưởng tượng tốt đẹp trong đầu đều đang tan vỡ.
Siêu ca hoàn toàn tuyệt vọng!
"Ngươi sao lại xấu như vậy!."
Nữ nhân tiếp tục nói.
Trong ánh mắt của nàng không chút nào che giấu thần sắc không chịu nổi.
Đinh Siêu nghe xong, triệt để ngây dại.
Hắn không thể tin được, nữ nhân này, vậy mà dám nói hắn xấu...Siêu ca chưa bao giờ cho mình là ngọc thụ lâm phong, so với người bình thường cũng thua kém một chút, trên mặt lại có Đậu Đậu, mắt kính lại dày, nếu Lục Dương nói hắn xấu, Siêu ca không cách nào phản bác được, nhưng nữ nhân này vậy mà dám nói hắn xấu, cũng hơi quá đáng rồi đó.
"Ngươi nhận lầm người rồi."
Siêu ca nghẹn lấy cuống họng nói ra, giờ phút này, hắn chỉ có thể chạy trốn, không muốn cùng nữ nhân này có bất kỳ liên quan nà.
"Hử, ngươi không phải a Cường?"
Nữ nhân béo có chút kinh ngạc.
"Không phải, ta là Lục Dương, cái gì mà Cường ca? Ngươi là ai vậy?"
Đinh Siêu mặt không đổi sắc, đối mặt với đối thủ đáng sợ như vậy, Siêu ca chỉ có thể trình diễn kĩ năng ảnh đế của mình.
"Thế sao ngươi lại cấm hoa đứng ở đây...." Trong mắt nữ nhân hiện lên vài phần thần sắc nghi ngờ, tuy rằng nàng cũng không hy vọng Cường ca của mình có bộ dạng lấm la lấm lét như vậy, nhưng nơi đây trừ hắn ra, cũng không có người nào khác rồi.
Tuy rằng lớn lên hơi xấu một chút, nhưng tốt xấu gì trong nhà cũng có ba căn, còn là sinh viên, nàng cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Đinh Siêu lung lay bông hoa hồng trên tay, nói ra: "Ta ở chỗ này bán hoa, mười tệ một đóa, ngươi có cần một đóa không?"
"Ngươi có phải kè ngu hay không, nào có nữ tử nào tự mình mua hoa, hoa phải do nam nhân mua, nhìn ngươi thông minh như này, đừng có làm ăn nữa,..." Triệu Sảng lấy ra điện thoại.
Liếc Đinh Siêu ở phía đối diện một cái.
Còn thầm thì một câu.
"Cũng may, ngươi không phải Cường ca, thiếu chút nữa làm ta thất vọng rồi."
Đinh Siêu tức giận đến mức gần bốc khói.
Đại tỷ, ta xấu, ta thừa nhận, nhưng lúc ngươi nói chuyện, có thể vừa soi gương vửa nói được không! Tụy nhiên, hắn cũng hiểu rõ bây giờ mình nên làm gì, thừa dịp nữ nhân này không chú ý, hắn vội vàng bỏ tay vào túi, đem điện thoải chỉnh thành âm lượng thấp nhất.
Bên này, Triệu Sảng bấm điện thoại.
Nàng nhìn thoáng qua Đinh Siêu.
Trên thân đối phương cũng không có tiếng điện thoại đổ chương ,như vậy xem ra, mình thật sự nhận lầm người rồi.
Đinh Siêu thừa dịp thời điểm Triệu Sảng gọi điện thoại, hắn lặng lẽ lẫn vào trong đám người, đi đến quảng trường nhà ga....Vừa mới đi ra ngoài, Đinh Siêu đã thở hổn hển mấy hơi.
Đem hoa hồng ném vào một chiếc xe bảo vệ môi trường.
"Tiểu tử, hoa này cậu bỏ sao?"
A di bảo vệ mội trường hỏi.
Hoa tốt như vậy, sao lại phải ném đi.
"Tình yêu không còn, cần hoa nữa để làm gì?"
Đinh Siêu thở dài.
Giờ phút này, hắn giống như đã khám phá được hồng trần.
Bắt xe bus trở lại trường học, Đinh Siêu cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, phía trên có mấy cuộc gọi nhỡ.
Đinh Siêu dựa vào cửa sổ, gửi một tin nhắn qua: "Triệu Sảng, ngươi trở về đi, ta đã quyết tâm xuất gia rồi, chúng ta hưu duyên vô phận, về sau đừng liên lạc với ta nữa."
"Đinh Siêu, ngươi là tên hỗn đản lừa đảo."
"Ngươi phải trả lại THANH XUN cho ta."
Vẻn vẹn chỉ tầm mười giây, Đinh Siêu đã nhận được hai tin nhắn.
Ngay sau đó còn có một cuộc gọi đánh tới, Đinh Siêu lắc đầu, trực tiếp đếm số điện thoại kéo vào sổ đen, lại mở QQ ra, đem hảo hữu với đối phương xóa bỏ.
...
Cư xá Lệ Thủy, phụ cận phía Đông Thành Đại Học.
Lục Dương đem xe đỗ dưới khu ba, xe tải chờ hàng đằng sau cũng dừng lại theo.
"Sư phụ, ngươi đợi ở đây một chút, để ta mang mấy thứ này lên đã."
Lục Dương sau khi mở cốp xe, đem rương hành lý cùng thùng máy tính chuyển lên trên, Chu Đình Đình thì mang một chiếc balo nhỏ, trên tay còn ôm một cái màn hình.
"Không sao không sao, có cần tôi hỗ trợ hai người không?" Tài xế nhìn đồ vật của hai người.
"Không cần, đợt lát nữa giúp ta chuyển cái bàn lên là được rồi."
"Được."
Nói xong, Lục Dương đi ở phía trước, Chu Đình Đình đi theo ở phía sau lên lầu.
Thang máy đến tầng thứ mười thì dừng lại.
"Ở tầng này, đừng có quên đấy."
Cái tiểu khu này tuy rằng giá phòng không cao, một tầng cũng chỉ có hai căn, nên vì vấn đề an toàn, Lục Dương mua luôn hai căn ở tầng mười này.