Trương Bân phủi bụi trên tay, từ tay lão bản kia nhận một chồng tiền mặt, đếm đếm...Hai cái tủ lạnh này thời điểm hắn mua hết hơn ba nghìn, nhưng bây giờ bán lại cũng chỉ có một nghìn hai.
Đương nhiên.
Điều này cũng không có biện pháp.
Hiện tại hắn không dùng nữa rồi, ném ở chỗ này, không chỉ chiếm vị trí, mà nếu như hỏng mất, thì chỉ có bán đồng nát, lúc đó cũng chỉ có một hai trăm tệ.
“Lão bản quả thật là một người hảo tâm a.”
Hùng đại tỷ cũng cảm thán theo một câu.”
Buổi chiều, Lục Dương ở trong phòng phụng bồi Chu Đình Đình chơi game, còn tập thể dục một lượt, tập đến quên trời quên đất, vốn nói năm giờ chiều đi ăn cơm, kết quả đến bảy giờ tối hai người mới đi ra ngoài được.
Chu Đình Đình kiếm được một khoản tiền nhỏ, liền nói tối nay mời khác, Lục Dương cũng không có từ chối, hai người tìm một tiệm ăn nhỏ, kêu vài món ăn, vui vẻ dùng bữa.
Sắp tới phải đi rồi, lần sau trở về lại cũng không biết là lúc nào, Lục Dương nắm tay Chu Đình Đình di dạo ở Miêu Thôn rất lâu, đợi đến lúc đêm muộn mới trở về đi ngủ.
...
Sáng sớm.
Hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Dép lê này cũ quá rồi, vứt đi.”
Nhìn Chu Đình Đình bỏ chiếc dép lê vào trong hành lí, Lục Dương nói ra.
“Không được, cái này em rửa sạch rồi, ném đi cũng quá lãng phí.”
Chu Đình Đình vẫn đặt vào trong.
“Gì đây? Không phải cái áo này bị anh kéo hỏng rồi à? Sao lại còn có ở đây vậy?”
Lục Dương đang thu dọn đồ đạc, từ trong hành lý lấy ra một cái áo dây nhỏ, chính là món Chu Đình Đình mặc mà Lục Dương cời dùm....Thứ này mặc lên người giống như cái áo mua ở cửa hàng tình thú vậy.
“Em đi mua chỉ về vá lại rồi, khe hở cũng che xong, còn có thể mặc được.”
“Được rồi.”
Tuy rằng cái gì nàng cũng muốn mang đi.
Nhưng thực tế đồ vật cũng không có nhiều, chủ yếu Chu Đình Đình tương đối ít đồ, một rương hành lý cộng với một cái balo liền chứa đầy đủ.
Mặt khác lúc này trong phòng chỉ còn một cái ghế, cái bàn đựng máy tính, những thứ này Lục Dương đã thuê xe tới, sẽ giúp đưa qua nhà mới ở bên kia, về phần hành lý cùng balo, laptop, máy tính, Lục Dương có thể dùng xe của mình chở qua.
“Trước tiên đi xuống đã.”
Lục Dương đem máy tính cầm nơi tay.
“Được.”
Chu Đình Đình tay kéo hành lý, vai mang balo đi xuống lầu, Lục Dương cũng không có rảnh rỗi, một tay nhấc lấy thùng máy tính, một tay cầm màn hình.
Mấy thứ này hiện tại đang là cần câu cơm của Chu Đình Đình đấy.
Đến cửa.
Nhìn Hùng đại tỷ đã bầy quán rồi, Lục Dương nói ra: “Hùng tỷ, làm cho hai cái bánh rán, lát nữa đến lấy.”
“Được.” Hùng đại tỷ trả lời, lại nhìn đồ vật hai người đang cầm, nàng có chút kinh ngạc nói: “Chủ thuê, Tiểu Chu, hai người muốn dọn nhà sao?”
“Đúng vậy a, đổi địa phương mới cho tiểu Chu.”Lục Dương cười nói.
“Đại tỷ, về sau ta sẽ thường xuyên về thăm ngươi.”
Chu Đình Đình mở miệng ngọt xớt.
Hùng đại tỷ vui tươi hớn hở nói: “Tiểu Chu, lúc đầu nhìn ngươi ta đã biết ngươi có phúc khí rồi, đi theo Lục Dương có thể thoải mái sống qua ngày tháng tốt lành, các ngươi đi xử lý việc bận đi, để ta giúp các ngươi chiên bánh.”
“Được.”
Hai người hướng bên ngoài Miêu Thôn đi tới.
Buổi sáng quầy hàng cũng không có nhiều, đem xe lái vào kỳ thật cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng Lục Dương suy nghĩ một chút liếc bác bỏ ý định này, thà đi bộ ra ngoài còn đỡ phiền toái hơn.
Đi tới chiếc xe đỗ ở ven đường.
Lục Dương mở ra cốp xe.
Đem hàng lý cùng thùng máy tính đều thả vào.
Vừa đúng lúc này, có một chiếc xe của dịch vụ chuyển nhà nhích lại gần, lái xe chính hình như đang chuẩn bị gọi điện thoại, Lục Dương thấy vậy, nói ra: “Sư phụ, chuyển đồ giùm Lục Dương sao?”
“Đúng vậy a, cậu chính là?”
Tài xế lái xe hơn bốn mươi tuổi, nhìn thoáng qua Lục Dương, lại nhìn chiếc Audi bên cạnh.
“Đúng vậy a, mấy hành ly cơ bản ta đều để trên xe rồi, trong nhà chỉ còn một cái bàn cùng cái ghế, phiền bác tài đưa dùm đến phía Đông Thành Đại Học.”
“Đúng đúng, chính là cái đơn hàng này.”
Lục Dương mở cửa phụ của chiếc Audi, ở trong hộp cầm ra hai hộp thuốc lá, hướng phía tài xế đưa tới, nói ra:” Cái bàn khá lớn, phiền lát nữa bác tài chú ý nhiều hơn.”
“Lão bản khách khí quá, đây là chuyện phải làm mà.”
Nhìn hộp thuốc trong tay, bác tài liền vội vàng gật đầu.
Trong lòng càng mừng rỡ.
Nghĩ thầm lần này đụng phải đại lão rồi, hắn chạy chuyến này cũng chỉ được hơn năm mươi tệ, không nghĩ tới lại nhận được hai gói thuốc hơn một trăm, hộp thuốc này hắn cũng không nỡ hút, nhưng có thể tìm tạp hóa bán đi.
Thu lại gói thuốc, tài xế lái xe đặc biệt nhiệt tình, cùng Lục Dương lên lâu, đem cái bàn vô cùng cẩn thận chuyển xuống dưới, lực tay sư phụ này vô cùng khỏe mạnh, một tay bưng bàn với Lục Dương, một tay khác cầm lấy cái ghế, điều này làm cho Chu Đình Đình đành phải đi tay không.
Đồ vật đều đã dọn xong, Chu Đình Đình đem cửa phòng khóa lại, cùng theo Lục Dương đi xuống lầu, trước cửa ra vào, Lục Dương bảo Hùng đại tỷ đưa bánh rán cho Chu Đình Đình, sau đó bưng cái bàn đi ra bên ngoài đường.
Chu Đình Đình đi ở phía sau.
“Bánh rán của hai người này.”
Hùng đại tỷ đưa bánh rán cho nàng.
“Mười tệ phải không ạ?”
Chủ Đình Đình móc ví ra chuẩn bị trả.
“Tiểu Chu, ngươi đừng có mà lấy tiền ra, ta ở đây, cũng chiếm được quá nhiều tiện nghi của chủ thuê nhà rồi, hai cái bánh này mà còn lấy tiền thì không phải quá thiếu lễ phép hay sao, cứ coi hai cái bánh này thay lời cảm ơn đi, cầm lấy...”
Nhún nhường qua lại, cuối cùng Chu Đình Đình cũng chỉ đành thu tiền lại.
Nhìn về phía trước.
Lục Dương đã đi xa, nàng nói ra: “Vậy cảm ơn đại tỷ rồi, ta đi trước.”
“Đi đi.”
Đưa mắt nhìn Chu Đình Đình rời đi.
Hùng đại tỷ cảm thán không thôi, nha đầu này, thật đúng là gặp may, gặp được một đối tượng vô cùng tốt, nghĩ đến ngày hôm qua cùng Trương Bân nói chuyện, trong lòng Hùng đại tỷ không cách nào bình tĩnh được.
Hơn hai trăm triệu?
Cái này là bao nhiêu tiền.
Trẻ tuổi, có tiền, có sự nghiệp, lớn lên cũng không tệ...Bản thân mình nếu như trẻ ra hai mươi tuổi, cũng thử tranh đoạt một phen, hừ hừ....