Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 537: Tố Cáo




"Ta đã nói rồi, giờ làm việc, cấm nói chuyện yêu đương, trừ năm mươi tệ còn ít đấy."

Lục Dương nhịn không được vui vẻ, vốn hắn không muốn cho Chu Đình Đình ở đây đi làm, nhưng còn không biết mở miệng bằng cách nào, may mắn có gia hỏa này tới đây trợ công, hắn cười nói: "Có phải ngươi ghét người khác khi người ta có được tình yêu phải không? Lão bà chạy cùng người khác rồi hả."

Lục Dương cũng không lo lắng chọc giận đối phương.

Gia hỏa này, bước chân phù phiếm, tinh thần uể oải, dưới trạng thái này, Lục Dương một người đánh ba cũng không thành vấn đề.

Sắc mặt trung niên trở nên không tốt.

Bởi vì Lục Dương đoán đúng rồi.

Nữ nhân của hắn, hơn một năm trước cùng người khác bỏ đi.

"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì."

"Không có gì, ta nói cho ngươi biết rõ, từ này về sau, Chu Đình Đình sẽ không làm đây nữa, đem tiền lương tháng này kết toán cho nàng đi." Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Chu Đình Đình, nói ra: "Ngươi làm bao nhiêu ngày?"

Chu Đình Đình không nghĩ tới, Lục Dương lại tự tiện làm chủ nàng rồi, vì không để Lục Dưng mất mặt mũi, nàng nói ra.

"Tháng trước là một tháng, tháng này tám ngày, tổng cổng là ba mươi tám ngày."

Làm thu ngân tiệm net không giống như những chỗ khác, trên cơ bản không có ngày nghỉ, mỗi ngày đều phải đi làm, tiền lương hơn một nghì một tháng, đều là tiền vất vả kiếm được.

Gia hỏa này thật đúng là tâm đen mà.

"38 ngày, một ngày 60 tệ, tổng cộng là 2280 tệ." Lục Dương tính một cái, sau đó nói: "Đem tiền kết toán cho nàng."

"Coi như không làm nữa, cũng phải đợi hai mươi mới kết toán, ngày hai mươi còn chưa tới, với lại vừa rồi trừ mất năm mươi, cũng không phải còn 2230 tệ, chưa tính hao tổn đồ ăn vặt, đến lúc đó tính lại một lần nữa."

Nam nhân trung niên còn tưởng Lục Dương dùng việc từ chức để uy hiếp hắn.

Trong lòng của hắn cười thầm.

Chu Đình Đình ở chỗ này đã làm hơn một nam, điều kiện thế nào hắn còn không biết sao? Một nữ sinh đến cả trường cấp ba cũng chưa tốt nghiệp, ngoài trừ làm ở đây ra, còn có thể tìm việc gì làm nữa.

"Ông xác định, không đưa bây giờ phải không?"

Lục Dương lạnh giọng, nói ra.

Trung niên nhân khẳng định nói: "Không có thương lượng gì hết, hiện tại không đưa được."

Một hợp đồng lao động cũng không có, nghỉ việc rồi, còn không lập tức trả tiền, đòi kéo dài đến hai mươi mới thanh toán, đoàn chừng là muốn tìm cơ hội để trừ tiền, chỉ có thể nói bây giờ ngươi ta quá trung thực, làm việc luôn tin vào lão bản của mình, đến ngay cả hợp đồng lao động cũng không có.

Chu Đình Đình như muốn nói gì đó, lại bị Lục Dương dùng ánh mắt ngăn lại, nàng không nghĩ tới chuyện nhỏ như vậy, lại bị náo lớn, công việc khẳng định không còn nữa rồi.

Nghe được đáp án, Lục Dương cũng không nói gì thêm, hắn cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc.

"Xin chào, tôi muốn báo cáo tiệm net Kiến Đỏ ở Miêu Thôn không đảm bảo an toàn phòng cháy chữa cháy, không có cửa thoát hiểm phụ, bình chưa chãy cũng thiếu hụt, đoán chừng đã hết hạn."

"Đúng, chính là đường Vân Tường ở Miêu Thôn."

“Tốt.”

...

Sắc mặt nam nhân trung niên trở nên khó chịu tới cực điểm, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Lục Dương lại đi báo cảnh sát.

Hiện tại có mấy quan nét, đủ điều kiện vượt qua bài kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy đâu, với lại người bình thường tới đây, căn bản cũng không nghĩ tới chuyện nyaf.

Nam nhân trung niên có chút luống cuống.

Chỉ cần bị tố cáo.

Đội phòng cháy chữa cháy sẽ chạy đến tra xét, nếu không hợp cách, nói không chừng sẽ bị chỉnh đốn kinh doanh, đến lúc đó phải xuất huyện ra, giao nộp một khoản tiền, khoản tiền này so với tiền lương của Chu Đình Đình còn nhiều hơn.

Người trẻ tuổi này.

Thật là âm hiểm a.

Chiêm Tuấn ở một bên trợn mắt há hốc mồn, hắn không nghĩ tới.

“Còn có thể làm vậy sao?”

Hắn như thể mở ra một thế giới mới.

Kẻ có tiền không hổ là kẻ có tiền, cái mạch suy nghĩ này quả nhiên không tầm thường.

Nhìn lão bản tiệm nét vừa rồi còn dương dương đắc ý, bây giờ sắc mặt lại khó coi như vậy, Chiêm Tuấn đối với Lục Dương càng thêm bội phục, vững vàng như núi, một khi động là như núi lửa, giống như nước Hoàng Hà tràn ra, không thể cản nổi.

Nhưng mà.

Lục Dương cũng không có chấm dứt.

“Xin chào, cục Công Thương phải không? Ta báo cáo tiệm nét Kiến Đỏ ở đường Vân Tường, Miêu Thôn, trốn thuế lậu.”

“Xin chào, ta báo cáo tiệm nét Kiến Đỏ, thuê công nhân không có hợp đồng lao động.”

“Ta báo cáo tiệm nét Kiến Đỏ cho người dưới mười tám tuổi lên mạng...”

...

Lục Dương mỗi lần gọi xong một cuộc gọi, sắc mặt nam nhân trung niên càng thêm âm trầm, cuối cùng mặt hắn đen còn hơn so với bao công, trừng mắt nhìn Lục Dương một cái, rồi vội vàng rời đi, còn gọi điện thoại cho người ta như không biết đang nói gì.

“Lão bản, ngươi cũng quá trâu bò rồi, ta còn lần đâu tiên thấy ‘Không có lương tâm’ sợ sệt như vậy.”

Chiêm Tuấn khiếp sợ nói.

Hắn rất muốn biết, vì sao Lục Dương có nhiều số điện thoại ban ngành chức năng như vậy.

“Vì sao lại gọi hắn là ‘Không có lương tâm’?”

Lục Dương quay đầu hỏi.

Chiêm Tuấn nói ra: “Hắn tên là Mai Lương, nhưng nhân tâm quá đen, ưu thích chiếm món lời nhỏ, vì vậy mọi người đặt cho hắn biệt hiệu này.”

“A, vậy sao, biệt hiệu này rất phù hợp với hắn.”

Chu Đình Đình ở một bên ngây ngốc, không nghĩ tới sự tình lại nháo lớn như vậy.

Bình thường, các nàng làm thu ngân, không ít lần bị gia hỏa này kiếm cớ trừ tiền, tuy rằng nghe xong rất sướng tai, nhưng công việc chỉ sợ không còn nữa rồi, Lục Dương là bạn trai nàng, đem tiệm net tố cáo xong, nàng nhất định không thể làm ở đây nữa.

“Cái này chính là lão bản của ngươi sao? Ngươi không phải nói hắn có tấm lòng rất tốt?”

Sau khi Mai Lương rời đi, Lục Dương nhìn Chu Đình Đình.

Chu Đình Đình giải thích: “ Tiệm net có ba lão bản, đại lão bản cùng nhị lão bản rất tốt, chỉ có Mai Lương là xấu nhất, hắn keo kiệt vô cùng, mỗi tháng đều kiếm cớ trừ tiền lương của chúng ta, hơn nữa, hắn còn là một cổ đông, coi tiệm net này như một quầy hàng, tới lấy đồ ăn rồi tìm cớ trừ vào tiền lương chúng ta.”

Một tiệm net nho nhỏ như vậy, vậy mà có ba lão bản, đúng là ao cạn nhiều rùa con mà, Lục Dương tự nhiên cũng không quan tâm đến tổn thương nhầm người vô tội gì đó.

“Đi thôi, chỗ này không thích hợp để làm, để ta tìm công việc tốt hơn cho ngươi.”