Chung cư Hoa Đình, phòng năm, tầng sáu.
Từ Thi vừa mở cửa ra.
Liền ngửi được một cỗ mùi thơm nồng đậm.
Trên mặt bàn phòng bếp, đã bày đủ nguyên liệu nấu ăn, từ thịt dê, thịt bò, đến hải sản như tôm, của, rau củ, khoai tây,...Nước canh trong nồi lẩu cũng sôi sùng sục hẳn lên, tỏa ra hơi nước nồng đậm.
Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên đang loay hoay với đồ ăn.
Trần Thu Nguyệt thì ngồi một mình trên ghế salon, bấm điện thoại.
"Từ Thi, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, chúng ta đang đợi ngươi đến để ăn đây."
Nghe được tiếng mở cửa, Hứa Dung Dung quay đầu nói ra.
"Xấu hổ quá, ta đến muộn, đợi ta đi rửa tay."
Từ Thi áy náy nói một tiếng, sau đó hướng phòng vệ sinh đi đến.
Trần Thu Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhìn Từ Thi đi vào phòng vệ sinh, lại cúi đầu nhìn chiếc điện thoại của mình, trên màng hình điện thoại của nàng đang hiện lên một đoạn hội thoại với ních name Cọng cỏ xanh.
Ních name Cọng Cỏ Xanh này buổi sáng nàng mới thêm hảo hữu xong, chính là QQ của lão bản cửa hàng bán hoa.
Trần Thu Nguyệt ở trên phần thông tin nhìn xem, đối phương không có đăng bất kì động thái nào, à, có đấy, là của mấy năm trước, được QQ gửi lời chúc mừng sinh nhất.
Sau khi điều tra bản tin một thời gian.
Nàng cũng có một chút tin tức hữu dụng.
Nữ sinh này tên là Liễu Thanh Thanh.
Sinh nhật đại khái khoản tháng mười.
Bởi vì ở trên bảng tin QQ, có người nhắn chúc mừng sinh nhật nàng, có thể nhìn thấy tên cùng mốc thời gian, bởi vì âm lịch cùng dương lịch chênh lệch khoản một tháng, cho nên Trần Thu Nguyệt suy đoán, nàng có thể sinh vào tháng mười âm lịch.
Hơn nữa, quê quán của Liễu Thanh Thanh ở Thân Thành, học tại trường cấp ba 3 Thanh Sơn, đây cũng là trường học lúc trước của Lục Dương, Trần Thu Nguyệt tìm được tin này cũng vì qua tin tức bạn học khác nhìn.
Nói cách khác, nàng cùng Lục Dương trước kia là bạn học.
Nữ sinh gọi là Liễu Thanh Thanh này rất được hoan nghênh, mỗi một bài đăng phía dưới, đều có rất nhiều người bình luận, nhìn ra, có rất nhiều người theo đuổi nàng.
Mặc dù tuy hơi không rõ ràng, nhưng cũng làm một nữ nhân xinh đẹp, Trần Thu Nguyệt có thể từ những lời bình luận kia nhìn ra hàm nghĩa. Rất xinh đẹp, dáng người cũng tốt, có người khác theo đuổi là một chuyện bình thường.
Điểm kỳ quắc nhất chính là, tất cả bài đăng từ đầu đến cuối, nàng đều nhìn một lần, nhật ký, hình ảnh,...nhưng tất cả đều không có Lục Dương bình luận, nhắn lại tường cũng không có cái nào của Lục Dương.
Không có thả thính lẫn nhau.
Cũng không có tác động qualaij.
Từ QQ có thể nhìn ra, hai người hoàn toàn không có bất kỳ thân mật gì với nhau.
Hơn nữa, một đoạn thời gian dài gần đây, Liễu Thanh Thanh đều không đăng bất kì bài đăng nào, cho dù là một hình ảnh, cũng đều không có.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy tẩm anh khẳng khít kia, Trần Thu Nguyệt cũng sẽ không nghĩ đến, nữ nhân này vậy mà có quan hệ với Lục Dương, cúng qua kín rồi.
Nàng rời khỏi website, mở ra đoạn hội thoại, chần trừ cả buổi, suy nghĩ thật lâu, nàng cũng không biết mở miệng từ đâu.
Do dự cả buổi.
Tay nàng gõ một dòng chữ: "Ngươi quen Lục Dương?"
Gửi xong, trái tim Trần Thu Nguyệt nhảy dựng một cái, nàng có chút hối hận, cảm giác mình hơi vọng động, nhưng đáng tiếc, thời điểm này, QQ vẫn chưa ra mắt chức năng thu hồi tin nhắn.
"Nguyệt Nguyệt, ngươi làm gì đó, đồ ăn nấu xong rồi, mau tới ăn đi."
Thẩm Yên ở trong phòng bếp hô.
Rau ở trong nồi lẩu cũng bắt đầu chín lên, Hứa Dung Dung cũng thả thịt xuống.
Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua điện thoại, còn chưa nhắn lại, nàng liền đứng dậy rời đi.
Từ Thi cũng rửa tay xong, bốn người vây quanh bàn cơm bắt đầu ăn.
"Nguyệt Nguyệt, nếm thử đi, đây là thịt viên ngươi chọn đó."
Hứa Dung Dung đem một viên thịt tròn màu xám bỏ vào chén Trần Thu Nguyệt.
"A, cảm ơn."
Trần Thu Nguyệt có chút thất thần.
"Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao vậy, cảm giác từ sáng đến nay ngươi có chút gì là lạ đó."
Hứa Dung Dung có chút tò mò hỏi.
Nàng cảm thấy hôm nay Trần Thu Nguyệt rất kỳ lạ, buổi sáng còn hoàn hỏa.
Nhưng sau khi đi đến cửa hàng bán hoa xong, bộ dạng liền giống như bị mất tập trung, hay là nàng nhìn thấy bà chủ cửa hàng bán hoa quá đẹp, nên bị đả kích, cũng không phải, dưới nhận thức của Hứa Dung Dung, Trần Thu Nguyệt cũng không kém hơn so với bà chủ bán hoa, cũng không đến nỗi bị đả kích như vậy.
"Không có việc gì, chỉ là tối qua ta ngủ không được ngon giấc." Trần Thu Nguyệt thuận miệng nói, nói xong, nàng còn gắp cho Từ Thi một miếng thịt sườn, nói ra: "Từ Thi, ngươi gầy quá rồi, ăn trước một miếng đi."
Thịt này buổi sáng nàng cố ý hầm canh thủy, hầm xong cũng thả vào trong nồi lâu luôn.
Từ Thi vui vẻ nhận lấy.
Nàng gần đây rất thích ăn thịt.
...
Trong tiệm hoa.
Liễu Thanh Thanh sau khi tiễn một đôi tình nhân ra ngoài, lại trở về quầy thu ngân ngồi xuống, mở cửa tiệm đúng là một việc vất vả, người đến người đi, đều cần phải dùng ngươi mặt tươi cười chào đón, tuy nhiên, nhìn tấm ảnh chụp cùng nam sinh dưới chậu cây măng leo, trên mặt Liễu Thanh Thanh nở nụ cười.
Tuy rằng đã khai giảng vài ngày rồi, Lục Dương cũng không tới tìm bản thân nàng, nhưng Liễu Thanh Thanh cũng không nóng nảy, không có thục giục, thời điểm nghỉ hè Lục Dương đã ra ngoài du lịch một tháng với nàng, đó là thời điểm nàng hành phúc nhất từ trước đến nay.
Cầm lấy điện thoại nhìn nhìn.
Liễu Thanh Thanh phát hiện có người gửi tin nhắn tới.
Từ khi trong nhà xảy ra biến cố, nàng đã rất ít khi cùng người khác nói chuyện phiếm, không lên đại học, đi ra ngoài làm công không kiếm được nhiều tiền, điều này làm nàng ở cạch người khách cảm thấy chênh lệch, nên trong lúc nhất thời không tiếp nhận được, làm cho nàng không muốn xã giao với người khác.
Trước kia còn có bằng hữu thường xuyên nhắn tin với nàng, an ủi, nhưng thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều có cuộc sống mới của mình, QQ của nàng rất lâu rồi chưa có người gửi tin nhắn tới.
Mặc dù có lúc Lục Dương sẽ nhắn tin tới nói chuyện với nàng, nhưng đó cũng là dùng Wechat.
"Là nàng."
Nhìn thấy tên hảo hữu gửi tới, Liễu Thanh Thanh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nữ sinh xinh đẹp mới kết bạn, vậy mà lại gửi tin nhắn cho nàng.
Ấn mở ra nhìn, nhìn thấy nội dung, nụ cười của nàng hơi cứng lại.
Người ta nhận thức Lục Dương sao?
Nàng làm sao biết mình quen Lục Dương, tại sao lại hỏi như vậy?
"Người ngươi nói là ai, ta không biết."
Do dự một hồi, Liễu Thanh Thanh soạn lại một dòng chữ, nhắn lại.
Nàng không biết mối quan hệ giữa Lục Dương với đối phương, cũng không muốn bởi vì bản thân mình mà làm ảnh hưởng tới Lục Dương, vì vậy không có thừa nhận.
Một lát sau, đối phương đã nhắn tin lại, Liễu Thanh Thanh có chút lo lắng nhìn.
"Ngươi đừng có gạt ta, ta nhìn thấy ảnh chụp trên bàn rồi, nam sinh kia chính là Lục Dương, tuyệt đối không sai."
Liễu Thanh Thanh biết sự tình bại lộ rồi, hình như sáng sớm hôm nay, nữ sinh kia quả thật có tới gần quầy thu ngân.
Nàng cũng Lục Dương có quan hệ thế nào?
Tại sao phải hỏi cái này.
Liễu Thanh Thanh biết rõ Lục Dương có một người bạn gái tên là Quan Nguyệt, nữ sinh kia nàng cũng biết, học bá tại trường Thanh Sơn, mặc dù không chung lớn, nhưng nàng cũng biết mặt đối phương.
"Ngươi cũng quen Lục Dương sao, vậy ngươi với Lục Dương có quan hệ như nào?" Liễu Thanh Thanh lại hỏi.
Một lát sau.
Đối phương nhắn lại.
"Quan hệ rất thân mật."
Nhìn những dòng chữ này, Liễu Thanh Thanh ngẩn người.
Một lát sau.
Nàng nhắn lại: "Rất xin lỗi."
Chung cư Hoa Đình, Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua tin tức bản thân nhận được, sắc mặt có chút cổ quái.
Xin lỗi.
Tại sao phải nói xin lỗi với mình?
Nàng để đũa xuống, nói một tiếng ăn no với Hứa Dung Dung, sau đó trở về ghế salon, tiếp tục cùng đối phương hàn huyên.
"Tại sao phải nói xin lỗi với ta."
"Bởi vì ngươi là bạn gái Lục Dương."
"Ngươi không phải?"
"Không biết."
"Sao lại không biết? Ngươi đang nói đùa sao?"
"Thật mà."
Thấy bộ dạng đối phương cũng không phải đang nói láo, Trần Thu Nguyệt cảm giác trong này khẳng định có chuyển ẩn khúc, nàng hỏi: "Có thể nghe chuyện xưa của ngươi được không?"