Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 507: Đi Mua Hoa (1)




Ký túc xá nữ sinh khu bảy.

Từ Thi đang báo cáo với Trần Thu Nguyệt tin tức hôm nay mình nghe trộm được ở văn phòng Lục Dương.

"Ngươi nói Lục Dương cùng nữ sinh khác nói chuyện điện thoại?"

Trần Thu Nguyệt có chút kinh ngạc nói ra.

"Đúng vậy a, ta không nghe rõ bọn họ nói cái gì, nhưng Lục Dương gọi nữ sinh kia là Quan Quan." Từ Thi nhỏ giọng nói.

Nghe được cái tên này.

Trần Thu Nguyệt lập tức nghĩ đến cô bé chạy maratong lần trước, sắc mặt nàng không đổi, chỉ ồ một tiếng, nói ra: "Chuyện này ta biết rồi, về sau có phát hiện gì thêm, nhớ nói lại cho ta biết."

Từ Thi nhẹ gật đầu.

Trong lòng nàng thì kỳ quái không thôi.

Hay Nguyệt Nguyệt cũng biết gì rồi.

Nữ sinh gọi là Quan Quan rốt cuộc là ai, cùng Lục Dương có quan hệ gì.

Thấy Từ Thi đang ngơ ngẩn cả người, Trần Thu Nguyệt lại hỏi: "Mà chuyện ngươi nghe lén Lục Dương, hắn không biết chứ?"

Từ Thi lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói ra: "Ta không phải điệp viên hai mang."

"Hì hì."

Nhìn bộ dạng nghiêm trang của nàng, Trần Thu Nguyệt cười cười, ở dưới khuôn mặt Từ Thi véo nhẹ một cái, vui vẻ nói: "Từ Thi, ngươi đúng là muội muội tốt của ta."

"Nguyệt Nguyệt, ngươi cũng là chị em tốt của ta." Từ Thi cũng mỉm cười.

Hai người đang lúc nói chuyện, thì cửa phòng mở ra, Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên mang theo cơm từ bên ngoài về.

Hứa Dung Dung nhìn phòng ngủ, cười nói: "Đại tỷ, hai người các ngươi ở trong phòng làm gì vậy, có phải hay không vụng trộm sờ mặt Từ Thi."

"Nói linh ta linh tinh, ta sờ mặt Từ Thi, còn cẩn phải lén lút sao?" Trần Thu Nguyệt lại véo nhẹ một cái, mới buông tay ra.

"Ta cũng tới thử xem, hình như Từ Thi hơi lên cân một chút a."

Hứa Dung Dung đem cơm đặt trên tủ, sau đó cũng đi tới sờ sờ khuôn mặt Từ Thi.

Thẩm Yên cười nói: "Mỗi ngày đều ăn thịt, không béo lên mới là lạ, mà tuy nhiên so với ta, còn kém rất xa nha."

"Đó là bởi vì lúc trước Từ Thi quá gầy."

Hứa Dung Dung bóp lui bóp tới.

Từ Thi đã đem hai tay không có nàng bóp mặt nữa.

Tuy rằng bảo vệ được khuôn mặt ,nhưng ngực lại bị bóp một chút.

"Được rồi, được rồi, đừng khi dễ Từ Thi nữa."

Trần Thu Nguyệt kéo Từ Thi ra sau lưng mình để bảo vệ.

Hứa Dung Dung lúc này mới trở lại chỗ ngồi, đem hộp cơm của mình mở ra, cầm lấy chiếc đũa, trước kia ăn, còn hỏi một câu: "Ngày mai Chủ Nhật rồi, có làm gì chơi không?"

"Nếu không đi đến chung cư Hoa Đình chơi đi, chung ta mua ít thức ăn, tới đó làm lẩu."

Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút nói ra.

"Được, ta đồng ý."

Hứa Dung Dung dơ cả hai tay.

Nhưng, sau một lát lại có chút bận tâm, hỏi: "Lục Dương thì sao? Chúng ta đều chạy đến nhà của hắn, không quấy rầy chuyện tốt của ngươi chứ?"

"Chúng ta có chuyện gì mà tốt?" Trần Thu Nguyệt lắc đầu: "Hai ngày nay hắn có chuyện, chắc không đi đến chung cư Hoa Đình, coi như có tới thì sao, càng nhiều người càng vui."

" Nếu ngươi đã không ngại, ta tự nhiên không có ý kiến."

Hứa Dung Dung nhẹ gật đầu.

Từ Thi không có quyền lên tiếng, Trần Thu Nguyệt đi đâu, nàng cũng phải theo sau, tuy rằng nàng vẫn muốn tới công ty vẽ tranh hơn, dù sao, năm nay nhiều môn học như vậy, thời gian vẽ manga chắc chắn không có nhiều.

Nhưng mà nàng lại không dám nói ra.

"Thẩm Yên ngươi thì sao?"

Hứa Dung Dung hỏi.

Thẩm Yên suy nghĩ một chút: "Ta cũng không có vấn đề, tuy nhiên, buổi tối trước bảy giờ ta phải sớm rời đi."

"Giúp người kia bày bán quần hàng?" Hứa Dung Dung nhếch miệng.

"Đúng vậy a." Thẩm Yên gật đầu: "Hàng hóa nhiều lắm, một mình hắn làm không nổi."

"Thời điểm trước kia hắn có một mình, vẫn làm ngon lành cành đào đó thôi, ngươi nha, đúng là trọng sắc khinh bạn." Hứa Dung Dung thở dài, đột nhiên, nàng cảm thấy ở trong phòng này, chỉ còn nàng là độc thân một mình.

Trần Thu Nguyệt thì cùng Lục Dương, Thẩm Yên cùng Lý Minh Bác, nha đầu Từ Thi này, ngốc ngốc nghếch nghếch, nhìn qua cũng biết bị Lục Dương lừa rồi, nói là muội muội, có quỷ mới tin chuyện này.

Đột nhiên.

Hứa Dung Dung phát hiện, toàn bộ phòng này, chỉ còn nàng là cẩu độc thân.

Nàng phàn nàn nói: "Các ngươi đều có bạn trai rồi."

Từ Thi vốn muốn nói, mình cũng không có, nhưng lời đến miệng rồi, lại nén trở về, bản thân không có sao? Lục Dương có tính không...nàng cũng không rõ lắm.

"Dung Dung, gấp gác cái gì, lấy điều kiện của ngươi, tìm bạn trai không phải việc dễ dàng sao." Thẩm Yên an ủi, nói.

Hứa Dung Dung hừ một tiếng: "Ta thà thiếu hơn ẩu, nếu như tìm không thấy người phù hợp, còn không bằng không tìm, yêu một người chấp lượng thấp, không phải làm độc thân chất lượng cao."

Thẩm Yên biết rõ, đây là Hứa Dung Dung lại lấy cớ, chủ yếu là ánh mắt của nàng quá cao, tìm không thấy người phù hợp, Thẩm Yên cười nói: "Vậy ngươi độc thân mà chất lượng sinh hoạt cũng không cao lắm a."

"Được rồi, ta đã đến nông nỗi này rồi, ngươi còn đâm ta vài cái làm gì, là ánh mắt ta cao, được chưa."