Thiết kế hài lòng, mới có thể bắt tay lắp đặt thiết bị, việc đằng sau đã có Từ Phượng Niên nhìn chằm chằm vào, trước năm mới là có thể dọn vào ở.
Trở lại văn phòng.
Từ Thi vẫn đang nghiêm túc vẽ tranh, nghe thấy có tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc giống như một người máy biết vẽ không có cảm tình vậy.
Lục Dương cũng không có quấy rầy nàng.
Hắn bật máy tính lên.
Kiêm tra bảo khố nho nhỏ của mình.
Tiền bên trong ngân hàng cũng không còn nhiều lắm, cũng chỉ đủ tiền để lắp đặt thiết bị cho biệt thự, ba trăm bảy mươi vạn mua biệt thự, hầu như đã lấy gần hết, sàn chứng khoán A-share cũng không cần xem nữa, vì còn có giữ cổ phiếu nào đâu mà xem.
Chỉ còn lại một bảo khố nhỏ khác, chính là tài khoản có mười triệu đô.
Số tiền này một mực hắn không đụng tới, chủ yếu là chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
Đăng nhập vào tài khoản hợp đồng tương lai.
Giá cả hợp đồng tương lai của Vàng, bây giờ đã vượt quá hơn ba nghìn chín trăm đôla một ounce, đã đạt đỉnh, trên biểu đồ đang nhích lên nhích xuống, khả năng có thể tùy thời phá vỡ hay giảm xuống.
Đại bộ phận nhà đâu tư, vẫn cho rằng giá vàng vẫn có thể tăng lên, dù sao năm nay rất nhiều điều kiện ủng hộ giá vàng tăng, nhưng những điều như vậy càng chứa nhiều nguy hiểm.
Giống như chơi cổ phiếu vậy, nếu một công ty nào đó thông báo có lãi, tin tức tốt đẹp luôn tràn ngập mặt báo, thì nếu muốn đầu tư vào, bạn phải nghĩ, bọn họ có phải muốn 'xén lông cừu' hay không.
Ở thời điểm này, vựa vặn để bắt đầu.
Lục Dương suy nghĩ một lát.
Cắn răng một cái, hắn trực tiếp vào một lệnh giảm với đòn bẩy x10, dựa theo giá cả trước mắt, coi như có tăng lên, cũng không thể tăng thêm nổi mười phần trăm, vì vậy khả năng mạo hiểm bằng không ,nhưng hắn cũng không liều mạng như vậy, mở đòn bẩy cao hơn để kiếm tiền nhiều hơn, Lục Dương cũng không có tâm ly như dân cờ bạc, lầm vững vàng làm chủ.
Bởi vì cơ hội kiếm tiền còn rất nhiều, hoàn toàn không cần phải mạo hiểm, nếu mỗi vái bàn người đều có tỷ lệ thắng hơn chín mươi phần trăm,
ngươi có xì qué đối phương không? Nhất định là không rồi.
(Lục Dương đang nói đến bài Stud Poker 5 cây).
Lục Dương vừa mới thao tác xong.
Giá vàng lập tức tăng lên 0.1%, vẻn vẹn chí mới 0.1%, đã khiến Lục Dương mất mười vạn đô, có thể nói là hung tàn vô cùng, bất quá Lục Dương chỉ cười cười, tắt đi trang web không xme nữa.
Thứ này, đã thấy nhiều lần rồi, đối với tiền tài mất đi cũng không còn khái niệm.
Việc còn lại, cứ giao cho thị trường đi.
Cơ hội kiếm tiền còn nhiều lắm.
Lục Dương không cần phải hiểu rõ quá nhiều, chỉ cần nhớ mấy thời gian tiết điểm, bằng vào khoản tải chính có trong tay, cũng có thể biến nó thành một dãy số dài ngoằng rồi.
Ví dụ như Ethereum được phát hành vào năm 2014, lúc mới phát hành chỉ có giá 1 tệ 1 đồng, qua vài năm sau, không phải vượt quá hơn ba mươi ngàn nhân dân tệ sao? Ethereum có thể nói là đồng tiền ảo lớn thứ hai chỉ sau Bitcoin, thị trường cũng rất lợi, kiếm mấy trăm triệu từ đây không phải việc dễ dàng sao.
Còn có cổ phiếu Tencent, Mao Đài, những thứ này đều là tiền cả, lợi nhuận gấp trăm triệu, mấy tỷ cũng nhờ nó cũng không phải là khó.
Chớ đừng kể đến doanh thu công ty.
Chỉ cần chuyển thể công ty từ TNHH sang công ty cổ phẩn, đến lúc đó hắn muốn huy động bao nhiêu tiền cũng được.
Tiền kiến dễ dàng như vậy, không làm hắn cố gắng hết mình được!
"Ting ting ting."
Đang nghĩ vu vơ, chuông điện thoại vang lên.
Lục Dương lấy ra nhìn, là Quan Nguyệt gọi tới, cũng sắp tan làm rồi, Lục Dương đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhấn nghe điện thoại.
"Quan Quan, có chuyện gì không?"
Lục Dương cười nói.
"Lục Dương, ngày mai chủ nhật rồi, Triệu Oánh Oánh nói đi chơi, anh có muốn đi chung không?"
"Hai người các em đi chơi đi, anh thì không được rồi, anh còn phải gặp công ty thiết kế, cũng không thể kéo dài chuyện này sang năm sau được."
"A, vậy được rồi."
Quan Nguyệt có chút thất lạc.
Lục Dương an ủi: "Em yên tâm, chờ biệt thự trùng tu xong, anh sẽ thường xuyên sang bên kia, chỉ sợ lúc đó em lại không chịu, muốn đuổi anh đi."
"Anh nói gì vậy, hừ hừ."
Quan Nguyệt xấu hổ, cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại, thần sắc Lục Dương quái dị, Quan Nguyệt có phải hay không cũng biết hơi nhiều rồi.
Nha đầu này, chỉ sợ không còn... thuần túy nữa a.
Quay đầu nhìn thoáng qua Từ Thi.
Nàng vẫn còn nghiêm túc vẽ tranh.
Bởi vì Từ Thi rất chăm chú vào vẽ tranh, nên thời điểm nói chuyện, Lục Dương cũng không có hạ giọng nhiều xuống.
Chỉ là Lục Dương không biết, thời điểm hắn nghe điện thoại, lỗ tai nhỏ nhắn của Từ Thi thiếu chút nữa dựng hẳn lên, Lục Dương nói chuyện xong, nàng cũng vò lại một tớ giấy ném vào thùng rác.
"Quan Quan? Là ai vậy?"
Trong lòng Từ Thi yên lặng nghĩ.