Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 481: Quan Nguyệt Mời Cơm (2)




Lão sinh hay tân sinh đều rất dễ nhận biết. Lục Dương cùng Quan Nguyệt cùng một chỗ đi tới, chả ai tới đây nghênh đón bọn họ, lại bắt chiếc xe goft miễn phí của trường học, hai người đi tới ký túc xá của Quan Nguyệt.

"Anh có muốn lên chơi không?"

Trong lầu Hòa Mai, năm nay có tân sinh vào ở, vì vậy người lui người tới rất nhiều ,cũng có một số gia trưởng nam giới đi vào, Lục Dương nếu mà đi vào, cũng không có vấn đề gì.

Nhìn chiếc hành ly của Quan Nguyệt, Lục Dương nói ra: "Được."

Mang theo hành lý của Quan Nguyệt, Lục Dương đi vào ký túc xá.

Quan Nguyệt vui vẻ đi theo phía sau.

Dì quản lý ký túc xá nhìn thấy Lục Dương, cũng không nói gì cả, chỉ nhìn hai người đi lên trên tầng.

Thời điểm khai giảng năm trước hắn đã tới đây một lần, nên Lục Dương biết phòng của Quan Nguyệt ở đâu.

Không giống như mấy trường học khác, thường xuyên phải đổi phòng ký túc xá, giày vò qua giày vò lại, đem những phòng ký túc xá tốt cho tân sinh cư trú, còn sinh viên cũ thì ở mấy phòng tệ hơn, đây cũng không phải sinh viên cũ tiếc phòng cho sinh viên mới, mà chẳng qua đổi phòng cũng quá phiền toái rồi. Có sinh viên còn lắp điều hòa trong phòng của mình, một khi đã đổi qua phòng khác chẳng phải là cầm theo điều hòa đi theo sao?

Phòng của Quan Nguyệt không có đổi, ít nhất là năm hai này vẫn chưa đổi qua, về sau thì Lục Dương không biết, kiếp trước hắn cũng không quen bạn cùng phòng của Quan Nguyệt, cũng không có phương thức liên lạc của các nàng ấy, sau khi chia tay, Lục Dương liền mất đi tất cả tin tức về Quan Nguyệt.

Trong phòng chỉ có một mình Triệu Oánh Oánh, nàng đang khom người quét dọn phòng, thấy có người mở cửa đi vào, nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Lục Dương, sao ngươi lại tới đây?

"Ta đưa Quan Nguyệt tới trường, vào không được à?"

Lục Dương đem hàng lý của Quan Nguyệt đặt xuống dưới.

Quan Nguyệt cũng từ sau lưng Lục Dương đi ra, ôm lấy Triệu Oánh Oánh, nói ra: "Oánh Oánh, ngươi có nhớ ta không?"

"Nhớ, nhớ ngươi muốn chết."

Triệu Oánh Oánh ở trên đùi Quan Nguyệt véo nhẹ một cái, Quan Nguyệt lại hướng bờ mông Triệu Oánh Oánh vỗ, hai người đùa giỡn, không chút nào bận tâm là Lục Dương còn ở đây.

Sau một lát.

Quan Nguyệt kéo tay Triệu Oánh Oánh, nói ra: "Oánh Oánh, ta mời ngươi đi ăn cơm."

"Ta muốn ăn cơm có đùi gà."

"Không có vấn đề."

Vừa mới khai giảng, hầu bao của Quan Nguyệt phình to, nên nàng hết sức tự tin.

Lục Dương nhịn không được phải nhắc nhở: "Quan Quan, đừng quên gọi điện cho thúc thúc."

"A."

Quan Nguyệt lúc này mới lấy điện thoại ra, còn nói thêm: "Thiếu chút nữa là quên rồi."

Lục Dương nghe xong, trong lòng âm thầm vì lão Quan mặc niệm vài giây.

Quan Nguyệt lấy điện thoại ra, tìm đến dãy số của Quan Kiến Quốc, gọi.

Điện thoại rất nhan đã kết nối.

"Cha, con đến rồi."

"Ừ, ừ, không có việc gì, Lục Dương còn đưa con đến tận trường học rồi."

"Con biết rồi, dạ dạ, con cúp máy đây, bye bye."

Điện thoại chấm dứt.

Quan Nguyệt vui vẻ nói ra: "Xong."

Triệu Oánh Oánh đợi Quan Nguyệt nghe điện thoại xong, có chút giật mình nói: "Ba của ngươi biết Lục Dương sao?"

"Đúng vậy a." Quan Nguyệt không để ý chút nào, nói ra: "Không chỉ có ba ba của ta biết, mà toàn bộ người trong tiểu khu ta sống đều biết."

"Điều này, các ngươi..." Triệu Oánh Oánh suy nghĩ câu từ, xong nói ra: "Cũng quá trâu rồi."

"Oánh Oánh, ngươi lúc nào mới đi tìm bạn trai đây, có muốn ta giúp ngươi giới thiệu không?" Quan Nguyệt trêu ghẹo nói ra.

"Không cần, ta còn định thi nghiên cứu sinh, có bạn trai sẽ ảnh hưởng thành tích học tập của ta."

Triệu Oánh Oánh cự tuyệt.

Đương nhiên.

Cũng một phần nàng không tin Quan Nguyệt sẽ giới thiệu được một người ra hồn nào cả.

Nha đầu này, luôn trong trạng thái ngốc ngếch, Triệu Oánh Oánh thì không ngu như Quan Nguyệt, nàng đi trường học Lục Dương mấy lần, cũng cảm giác được Lục Dương tựa hồ đang né tránh điều gì.

Tuy nhiên.

Những thứ này cùng nàng không có quan hệ gì.

Nhắc nhở khuê mật mình chú ý tới bạn trai, cũng là chừng mực lớn nhất rồi, nếu mà nói nhiều thêm, thì cũng hơi quá phận rồi đấy, lộ ra mình không biết cách làm người, Triệu Oánh Oánh là một người hiểu chuyện, sẽ không đi phá hư tình cảm của bạn bè.

Hai người bạn cùng phòng còn lại vẫn chưa đến đây.

Triệu Oánh Oánh sau khi đóng cửa sổ xong.

Ba người đi đến căn tin trường học.

Quan Nguyệt lấy túi tiền của mình ra, nói: "Oánh Oánh, ngươi muốn ăn cơm đùi gà đúng không, Lục Dương, anh thì sao?"

"Như cũ đi."

Lục Dương cười nói.

Quan Nguyệt trong nháy mắt đã hiểu, đi đến ô cửa sổ gọi đồ ăn, nói ra: "Một phần cơm khoai tây thịt băm, một phần đậu sốt cà chua, bỏ thêm muỗng cơm."

Thanh toán xong mười hai tệ, Quan Nguyệt lại đi tới một chỗ khác, kêu một phần cơm đùi gà cho Triệu Oánh Oánh, cơm đùi gà hết bảy tệ, ngoài trừ đùi gà ra, còn có ba món ăn phụ, rất có lợi.

Nhận phần cơm, ba người ngồi xuống bàn ăn.

Mới ăn được vài miếng, điện thoại của Lục Dương vang lên.

Hắn lấy ra nhìn nhìn.