"Hai người kia là quản lý cấp cao trong xưởng của em sao? Thế sao các nàng lại đi cùng cháu trai của anh vậy?"
Tiền Quân có chút mờ mịt.
Người đang cùng nói chuyện với hai nữ nhân rất có khí chất, không phải cháu ngoại của hắn thì còn là của ai. Lục Dương lúc nào cùng xưởng trưởng của Quách Tuệ quen biết với nhau vậy?
"Em cũng không biết."
Quách Tuệ lắc đầu.
Nàng cũng không nghĩ tới, cháu trai của Tiền Quân lại nhận thức được hai lãnh đạo của nàng, hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn họ còn rất quen thuộc.
Tiền Quân nhìn Quách Tuệ đang tránh sau lưng mình, nói ra: "Vậy thì thôi, trà sữa lần sau chúng ta uống vậy, còn bọn họ có quan hệ gì, để lần sau anh hỏi cháu trai của mình liền biết."
Tiền Quân nhìn lại mấy lần, thấy đối phương cũng không chú ý tới nơi này, hắn mới thu hồi ánh mắt, mang theo Quách Tuệ rời đi. Về phần cháu trai mình vì sao quen biết mấy người kia, Tiền Quân cũng không quan tâm, gia hỏa này vẫn luôn thần thần bí bí.
Bên ngoài tiệm trà sữa.
Lâm Nghệ Hồng nói ra: "Tiểu Hàm đối với công việc trong nhà xưởng vô cùng quen thuộc, có vấn đề gì, em có thể hỏi nàng, đợi sau khi hoàn thành mọi thủ tục, nếu em thiếu người quản lý, cũng có thể lưu nàng lại ở trong nhà xưởng, hơn nữa năng lực làm việc của Tiểu Hàm vẫn rất cao."
"Ừ."
Lục dương nhìn sang Lâm Nghệ Hàm.
Lâm Nghệ Hàm cười cười xấu hổ.
Cái cô nương này, nhìn bộ dạng thấy cũng không phải thông minh lắm, song nghĩ đến lần đầu tiên gặp Lữ Tiểu Vũ, đối phương lúc đó bộ dạng cũng ngu ngu như vậy, Lục Dương lúc này mới đáp lại, nhẹ gật đầu
"Vậy được rồi, em đi trước đây, có chuyện gì thì liên hệ cho em."
Lục Dương khoát tay áo, leo lên xe.
Sự tình cần nói cũng nói xong rồi, cũng nên về thôi.
Đưa mắt nhìn Lục Dương lái xe rời đi, Lâm Nghệ Hàm trừng mắt nhìn chị, nói ra: "Chị, chị không phải bị người ta lừa chứ, hắn làm sao có thể mua lại nhà xưởng của chúng ta được, một triệu tám đấy."
Mặc dù nàng tốt nghiệp đại học ở nước ngoài ,nhưng con số một triệu tám trăm ngàn nhân dân tệ vẫn là con số khá lớn, nàng tỏ ra rất khó tin, một người trẻ tuổi như vậy, nhìn qua thì hình như chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
Xe đã đi xa, Lâm Nghệ Hồng mới thu hồi ánh mắt, lườm em gái mình, nói ra: "Em gần đây có hay lên Csite coi video không?"
"Có a."
Lâm Nghệ Hàm nhẹ gật đầu, bổ sung thêm một câu: "Em chỉ xem lúc tan làm."
"Người trẻ tuổi vừa rồi, chính là chủ tịch của Csite, em nói xem hắn có thể lấy ra một triệu tám được không?"
"Cái gì, hắn là chủ tịch của CC?"
Đồng tử của Lâm Nghệ Hàm trợn to, nàng không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy, chuyện này ta đã xác minh rồi, với lại nhà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên là tâm sức của ta, ta cũng không muốn nhìn nó bị hủy hoại. Csite vừa đúng là vị cứu tinh của nhà xưởng, có thể giúp nhà xưởng có thêm nhiều đơn đặt hàng, giao cho hắn là kết quả tốt nhất rồi."
Lâm Nghệ Hồng từ tốn nói ra.
"Tỷ, chị để em load não cái đã."
Lâm Nghệ Hàm lần đâu tiên có cảm giác, nàng cũng internet lại tiếp cận gần như vậy, nàng vẫn thường xuyên lên Csite coi mấy video, không nghĩ tới chủ tịch của Csite lại xuất hiện trước mặt nàng, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy.
Lâm Nghệ Hàm có chút đau đầu.
Tương lai của Hằng Nguyên, coi như xác định rồi.
Vấn đề đổi chủ phía nhà xưởng, giao cho Lâm Nghệ Hồng thông báo là được, còn bên phía công ty, Lục Dương cần phải nói cho Lữ Tiểu Vũ gửi tới người làm việc.
Vừa lái xe.
Lục Dương gọi điện, đem chuyện này nói ra cho Lữ Tiểu Vũ.
Nghe xong Lục Dương kể lại.
Giọng nói của Lữ Tiểu Vũ có chút quái dị, nói: "Lão bản, ngươi muốn giúp quê hương của mình phát triển, ta có thể lý giải, nhưng ngươi chưa thông qua khảo sát, liền dễ dàng mua một nhà xưởng vậy sao, ngươi cũng thật là?"
Nghe xong Lục dương nói.
Lữ Tiểu vũ có chút bực mình vì Lục Dương tự ý quyết định, dù sao cũng là một triệu tám, đây cũng không phải con số nhỏ, sàn thương mại điện tử thì có bao nhiêu tiền chứ, động một cái liền mất đi một nửa rồi.
"Giám đốc Tiểu Vũ à, ngươi sao biết ta lại tự tiện đồng ý được, bản bảo cáo bên phía nhà xưởng, ta đã gửi đến hòm thư của ngươi rồi, đợi lát nữa ngươi rảnh thì xem, ngươi thấy ta có lần nào kinh doanh lỗ vốn không?"
Lục Dương vừa nhìn đường, vừa nói vào chiếc điện thoại ở trước vô lăng.
"Vậy cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận."
Lữ Tiểu Vũ nói lại.
"Để ta xem một chút, tí nữa liên lạc lại cho ngươi."
Lữ Tiểu Vũ vội cúp điện thoại, hiển nhiên, đối với nàng công việc còn quan trọng hơn là nói chuyện với lão bản, Lục Dương còn muốn hỏi nàng, đã hai tháng trôi qua rồi, ngươi đã lấy bằng lái xe chưa? Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng, điện thoại bên kia đã tắt máy.
"Thật đúng là tính tình nôn nóng mà."
Lục Dương cười khổ một tiếng.
Xe đảo hướng một cái, đi vào chung cư Hòa Bình.