Sau khi Lục Dương rời đi.
Lâm Thanh Nhã hâm nóng lại đồ ăn, ăn xong, nàng nhìn lão Quan đang nằm trên ghế salon xem bản thin thời sự, nói ra: "Sao em cảm giác có chút gì đó không đúng."
"Không đúng chỗ nào ?"
Quan Kiến Quốc cười cười.
Lẫm Thanh Nhã nhìn phương hướng phòng vệ sinh ,Quan Nguyệt còn đang tắm rửa, nàng nói ra: "Chính là Lục Dượng a, lần trước em ở bệnh viện nhìn thấy hắn cũng một nữ sinh khác ở cùng một chỗ."
"Hắn không phải nói rồi sao? Là bạn học chung khối, hắn cho người ta mượn tiền, nên mới tới bệnh viện, có gì kỳ quái đâu." Quan Kiến Quốc quay đầu nhìn lại, hắn cảm giác lão bà mình đang chuyện bé xé ra to.
Đứa nhỏ này, quả thực không tệ, Lục Dương nếu biết, cũng cảm thấy mấy chai rượu mình tặng có ít.
Lâm Thanh Nhã nhíu mày: "Chính là cái cảm giác không đúng này, anh suy nghĩ một chút đi, hắn là sinh viên thì lấy đâu ra tiền, người ta sao không mượn chỗ khác lại mượn tiền của hắn, với lại mượn tiền còn cận chạy đến bệnh viện đưa sao?"
Nghe nói như thế, Quan Kiến Quốc cười một cái, nói ra: "Lão bà, em có vẻ đã nghĩ lầm rồi, trên tay Lục Dương có không ít tiền, so với tiền gửi ngân hàng của nhà chúng ta còn nhiều hơn."
Tiếp thao.
Quan Kiến Quốc đem chuyện Quan Nguyệt nói với ông, cùng lão bà nói lại lần nữa.
Lâm Thanh Nhã bất ngờ không thôi.
"Anh nói Lục Dương mới năm nhất mà một năm có hơn một triệu?"
"Đúng vậy a, những quyển sách kia đều tận mắt anh nhìn thấy, làm sao có thể làm giả được, hơn nữa, đứa bé kia còn rất hiếu thuận, sau khi kiếm được tiền, liền mua cho cha mình một chiếc Passat đời mới, chiếc này cũng phải hơn hai mươi vạn."
"Ừ, ừ."
Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu.
Chuyện này làm nàng có chút ngoài ý muốn.
"Vì vậy, lão bà à, em cũng không nên suy nghĩ nhiều, Lục Dương đối sử với Quan Quan rất tốt, ta nhìn thì không thấy có vấn đề gì, chờ hai người bọn họ học xong đại học, thì ta sẽ chấp nhận cuộc hôn sự này."
Quan Kiến Quốc nói song suy nghĩ của mình, lại tiếp tục xem tivi.
Lâm Thanh Nhã trừng mắt liếc lão một cái, nói ra: "Được tặng một chút nước tiểu ngựa, liền nói tốt cho người khác rồi, khó trách nhiều năm như vậy ông vẫn dậm chân một chỗ."
Quan Kiến Quốc cười cười xấu hổ.
"Đi lên làm gì, anh ở vị trí này rất thoải mái, không cần phải làm nhiều việc, cũng không cần phải cõng nồi cho người ta, có thể làm đến đây thì đã là không tệ rồi, còn leo lên cao làm gì nữa."
Lâm Thanh Nhã chẳng muốn nhiều lời, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút vấn đề, để chờ lần sau Ngô Mẫn Hà tới kiểm tra, nàng sẽ hỏi thử xem. Nếu như Lục Dương cùng nha đầu tên Liễu Thanh Thanh kia mà có quan hệ gì, nàng tuyệt đối sẽ phản đối cuộc hôn nhân này.
---
Bên ngoài chung cư Hoa Bình.
Lục Dương từ trên xe taxi đi xuống.
Ngoài cổng chung cư có một bảo vệ đang canh cổng, có người tiến tới cũng không hỏi thăm một câu, vẫn tiếp tục chơi với cái máy radio nhỏ, vì vậy Lục Dương có thể thuận lời đi vào, sau đó hắn gọi cho Liễu Thanh Thanh một cuộc.
Sau một lát.
Liễu Thanh Thanh từ trong nhà đi ra.
"Anh về lúc nào vậy?"
Nhìn thấy Lục Dương, sắc mặt Liễu Thanh Thanh liền hiện lên nét vui vẻ.
Lục Dương nắm tay của nàng, đi tới phía trước, nói ra: "Anh ở Giang Thành hai ngày liền về nhà rồi."
"Công việc xong rồi sao?"
"Ừ, xong rồi, thuận tiện mua một chiếc xe con, sau khi trở về, còn đưa cha mẹ cùng bà ngoại anh đến kiểm tra sức khỏe trong bệnh viện."
"Thân thể rất quan trọng."
Liễu Thanh Thanh đối với điều này cũng lý giải sâu sắc.
"Chi phiếu anh đưa cho em, tiền bên trong đều dùng rồi" Liễu Thanh Thanh nói ra chuyện này.
"Ừ." Lục Dương cũng chẳng để ý: "Đưa cho em thì chính là cho em sài rồi, không cần phải nói với anh."
"Em đem tiền chuộc nhà sắp đạo hạn về, tiền con dư lại thì đưa cho ba để trả tiền cho bằng hữu cho mượn kia, ý định của gia đình em đợi mẹ kiểm tra sức khỏe xong, liền quay lại nhà cũ."
"Ừ, được, bên này được cái khoảng cách đến bệnh viện gần, còn lại vẫn là nhà cũ ở thoải mái nhất.
Hít một hơi gió mát, Lục Dương ho khan vài cái.
"Anh uống rượu sao?"
Liễu Thanh Thanh gửi thấy mùi rượu trên thân Lục Dương.
"Uống có một chút, cũng không nhiều."
Nhìn thấy đằng trước có một cái ghế dài, Lục Dương nói ra: "Chúng ta đi đến đằng kia nghỉ tí đi."
Sau khi ngồi xuống.
Lục Dương nói ra:" Thanh Thanh, anh có một việc nhất định phải nói thẳng thắn với em."
Liễu Thanh Thanh nhìn Lục Dương với đôi mắt to tròn, hỏi: "Anh nói đi."
Lục Dương cầm lấy tay của nàng, nói ra: "Còn nhớ lúc ở trong bệnh viện không, sau khi tìm được phòng của bác sĩ Lâm, anh liền nói em rời đi."
Liễu Thanh Thanh nhớ lại, quả thật có chuyện này, lúc ấy là thời điểm mẫu thân xuất viện, vốn còn muốn tìm bác sĩ Lâm nói lời cảm ơn, nhưng khi đến nơi, Lục Dương lại đột nhiên bảo nàng rời đi.
Lục Dương nói ra: "Trong văn phòng lúc đó có một nữ sinh, nàng tên là Quan Nguyệt, ta cũng lần đó mới biết được, bác sĩ Lâm là mẹ của nàng ấy."
"Quan Nguyệt..."
Liễu Thanh Thanh nhắc lại một cái tên này, sau đó nhìn Lục Dương, nói ra: "Là học bá của trường học chúng ta, lớn lên rất đẹp, nàng ấy không phải là bạn gái của anh chứ."
Lục Dương lúng túng, nhẹ gật đầu.
"Anh không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy."
Lục Dương tựa lưng trên ghế, ngửa đầu nhìn ánh sao trên bầu trơi đen, nói ra: "Hôm nay anh tới nhà nàng ấy, gặp được cha mẹ nàng, bác sĩ Lâm có nói đến chuyện chúng ta, anh chỉ nói ngày đó đi tới cho em mượn tiền."
"Em hiểu rồi."
Dưới ánh sao, Liễu Thanh Thanh cũng hiểu ra vấn đề, trên mặt nàng thủy chung vẫn mang theo nụ cười.
"Em sẽ nói với mẹ một câu, nếu bác sĩ Lâm có hỏi, cũng sẽ không lộ tẩy, Quan Nguyệt là một cô gái tốt, em còn kém xa với nàng..."
"Đừng nói như vây."
Lục Dương ôm Liễu Thanh Thanh vào trong ngực.
"Em là người duy nhất trong cuộc đời anh, sẽ không ai có thể thay thế được..."
Liễu Thanh Thanh dựa đầu vào ngực, lẩm bẩm nói: "Có những lời nói này, em đả rất hài lòng rồi."
"Tốt rồi, cũng không còn sớm nữa, hôm nay anh có chút say, phải về nghỉ ngơi đây."
Lục Dương đứng dậy.
"Hay là, anh đừng về nữa, ba mẹ em hôm nay không có ở đâu."
Nói ra lời này sắc mặt Liễu Thanh Thanh có ửng đỏ.
"Hả?"
Liễu Thanh Thanh giải thích nói: "Hai người bọn họ đều đi qua nhà cũ sửa soạn lại rồi, bây giờ cũng muốn, nên nói không quay về."
"À, vậy sao."
Lục Dương ở trên mặt Liễu Thanh Thanh hôn một cái, nói ra: "Vậy thì đi thôi."
Hai người đi đến phòng trong chung cư Hòa Bình, sao đó Lục Dương lại gọi mẹ mình báo một tiếng, nói ngủ lại nhà bạn học không về, làm Tiền Vân cằm rằm mãi mới cúp điện thoại.
Vào phòng.
"Anh đi tắm rửa."
Lục Dương ném di động lên ghế salon.
Đi đến phòng vệ sinh tắm.
Cha mẹ Liễu Thanh Thanh đều không ở nhà, hắn cũng không cần cố kỵ quá nhiều.
Liễu Thanh Thanh đưa cho Lục Dương một cái khăn mặt mới, sau đó ở phòng khác chờ, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lục Dương, nàng có hơi chút thất thần, một tiếng ting vang lên, là điện thoại của Lục Dương, nàng ghé đầu vào nhìn, nhìn thấy tin nhắn hiện lên bảng thông báo, là Quan Nguyệt.
Liễu Thanh Thanh cầm lấy điện thoại, ấn vào mật khẩu 2011 rồi mở khóa.
Mật khẩu điện thoại của Lục Dương rất đơn giản, vẫn luôn lấy năm hiện tại đổi mật khẩu, mỗi năm đổi một lần, Liễu Thanh Thanh cũng từng nhìn Lục Dương mở khóa, nên biết rõ mật khẩu, Lục Dương biết rõ, nhưng cũng không thèm để ý đến chuyện Liễu Thanh Thanh biết mật khẩu của mình.
Nhìn nội dung tin nhắn.
"Lục Dương, anh về đến nhà chưa?"
Liễu Thanh Thanh nhìn về phòng tắm, do dự một chút, nàng soạn lại một tin nhắn rồi gửi lại.
"Đến nhà rồi, đầu có chút choáng, anh phải ngủ rồi, ngủ ngon."
Mười phút sau.
Lục Dương từ phòng tắm đi ra.
Liễu Thanh Thanh đưa điện thoại cho hắn, nói ra: "Vừa rồi Quan Nguyệt có gửi tin nhắn cho anh, anh xem một chút."
Lục Dương mở ra điện thoại, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Liễu Thanh Thanh.
Nhìn cô nương nhu nhược ở bên cạnh.
Lục Dương không biết nên nói gì.
"Thanh Thanh."
"Hả?"
"Em thật là tốt."
Lục Dương nhích thân thể lại gần, đem nàng đặt trên ghế salon, cả thân thể đè lên....