Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 446: Chuộc Nhà (2)




"Ba, ba đừng có gạt con, hai ngày nay ba đi làm về, toàn thân đều bẩn thỉu không thôi, hơn nữa còn mệt nói không ra hơi..."

"Tiểu Thanh, con nhìn lầm rồi, với lại đi làm ở công trường bẩn một chút cũng là điều bình thường." Liễu Đại Giang vội vàng giải thích.

"Đúng vậy a, ba của con trước kia làm lão bản, hiện tại không quen công việc, qua một đoạn thời gian nữa liền tốt thôi."

"Ba, nếu ba mệt mỏi quá thì đổi một công việc khác đi, không cần phải ở công trường làm việc mệt mỏi như vậy, với lại bằng hữu trước kia của ba, hai mẹ con con không biết sao? Thời điểm ba còn làm lão bản, ai gặp cũng xưng huynh gọi đệ, nhưng đến khi gặp vấn đề, có một ai đưa tay giúp đỡ không? Với lại công việc hiện tại của ba, khẳng định bị rất nhiều người nghĩ luận phải không?"

Người đi trà lạnh.

Lúc trước Liễu Thanh Thanh còn không hiểu rõ câu này lắm, nhưng bây giờ thì hàng hiểu rõ rồi.

Trước kia phụ thân cũng thật là, kết giao một đám hồ cẩu bằng hữu, bằng không ông cũng sẽ không bị mấy người kia ngài bẫy lừa hết tiền, những người kia mà đáng tin cậy thì đợi đến khi heo mẹ biết leo cây rồi nói.

Nhìn thân thể mẹ mới khỏe lại, Liễu Thanh Thanh cũng không muốn cha mình bị giống vậy nữa.

Nhìn cái bụng bia của phụ thân đã biến mất hoàn toàn, tóc cũng mất một mảng, Liễu Thanh Thanh biết rõ, ông đã chịu nhiều khổ cực rồi...

Liễu Đại Giang nhìn con gái mình, đặt đũa xuống, thở dài một hơi, nói ra: "Tiểu Thanh à, con trưởng thành rồi, nhưng mà bố không làm thì không được, cũng không thể để con một mình nuôi gia đình được, ngươi kinh doanh cửa hành ở Lục Thành nuôi gia đình, khẳng định người bạn trai kia của con cũng sẽ có chút tâm lý cố kỵ, bố là người từng trải, biết Lục Dương cho dù tốt với con, nhưng sớm muộn một ngày hắn cũng sẽ có cảm giác con đang tiêu sạch tiền của hắn..."

"Cha, người quá coi thường hắn rồi."

Liễu Thanh Thanh lắc đầu.

"Hắn không để ý tới những đồng tiền này đâu, tiền của hắn còn nhiều hơn tưởng tượng của cha."

Liễu Đại Giang sửng sốt.

Ông không nghĩ tới con gái lại nói như vậy.

Lớn hơn so với tượng tưởng của ông.

Thì là mười triệu, hay là mấy chục triệu?

Liễu Thanh Thanh tiếp tục nói: "Với lại Lục Dương không phải là người so đo, lần trước hắn đọc được tin nhắn của ba gửi cho con, biết về vấn đề nhà cửa của chúng ta, lần này về đây, hắn còn cho con một tờ chi phiếu."

Liễu Thanh Thanh đem tờ chi phiếu ra đặt ở giữa, nói: "Mật mã là ngày sinh dương lịch của con, bên trong có bao nhiêu tiền con cũng không biết, nhưng có lẽ đủ sức giúp chúng ta chuộc nhà về."

Nhìn tấm chi phiếu ở trên bàn cơm, Ngô Mẫn Hà cũng Liễu Đại Giang liền trầm mặc.

Lục Dương đối với bọn họ trợ giúp quá nhiều rồi.

Hai người bọn họ không biết có nên tiếp nhận cái này nữa không.

Ngô Mẫn Hà là một người trung thực, Liễu Đại Giang thì trai qua sóng gió, cũng biết được cái gì là nhân tâm, nên ông nhìn tấm chi phiếu này thấy rất nặng.

Liễu Thanh Thanh đem chi phiếu đặt bên cạnh Liễu Đại Giang.

Nàng nói ra: "Cha, con cũng không thể ở đây mãi được, phải về lo cho cửa hàng bên Lục Thành, trong nhà còn phải nhờ người chiếu cố, con không cầu ba có thể Đông Sơn tái khởi, chỉ muốn ba có thể chiếu cố cho mẹ thật tốt, con như không khiến con lo lắng, nếu mà người cũng ngã xuống, thì mẹ làm sao bây giờ? Con phải làm sao?"

"Lục Dương nói, tiền này giúp chúng ta chuộc nhà sao?"

Liễu Đại Giang có chút do dự nói.

Liễu Thanh Thanh gật đầu: "Hắn không có nói rõ, nhưng nói đây là tiền tiêu vặt của con, số tiền này con có thể thảo mái tiêu sài, hơn nữa hắn biết rõ chuyện này rồi, nên mới làm như vậy..."

"Được, sau khi chuộc lại nhà, cha sẽ tìm một công việc nhẹ nhàng mà làm, chiếu cố cho mẹ con thật tốt.

Ăn cơm trưa xong.

Liễu Thanh Thanh cùng Liễu Đại Giang đi đến ngân hàng.

Đưa chi phiếu cho nhân viên, Liễu Đại Giang nhận lấy một tấm thẻ ATM, hai người đi tới một cái máy, bỏ thẻ vào, kiểm tra số dư, nhìn mấy con xếp thành hàng dài, Liễu Đại Giang hít vào một hơi, ông đếm, mười ngàn, trăm ngàn,...Không tính mấy số lẻ đằng sau, thì tổng cộng cái thẻ này có hơn sáu mươi tám vạn.

Thời điểm giàu nhất của nhà bọn họ, giá trị tài sản cũng chỉ có một triệu, không nghĩ tới Lục Dương lại cho con gái mình sáu mươi tám vạn(680.000) làm tiền tiêu vặt...

Ông hít sâu một hơi, nói ra: "Căn nhà kia chúng ta cũng không đáng tiền lắm, hai mươi sáu vạn đã chuộc được rồi, hơn nữa về khoản vay của ngân hàng, cũng không cần vội vàng trả."

Liễu Thanh Thanh lắc đầu: "Tiền của ngân hàng, cứ thanh toán một lần cho xong, còn dư lại thì trả cho thúc thúc ở Dương Thành kia, con biết là còn thiếu khoản mười vạn, về sau thu nhập ở cửa hàng con sẽ gửi về nhà để chậm rãi trả cho người ta, trả cả tiền vốn lẫn lời cho người ta...Dù sao người ta cũng giúp mình trong thời điểm khó khan nhất, cũng không thể làm họ thất vọng được."

Nhìn con gái hiểu chuyện, Liễu Đại Giang nhẹ gật đầu.

Đã có tiền.

Thì mọi việc khác đều dễ làm.

Liễu Đại Giang tim tới quản lý ngân hàng, đem căn nhà thế chấp một lần thanh toán, bên phía ngân hàng cũng rất cao hứng, làm xong thủ tục trả tiền, bọn họ liền đưa lại giấy tờ.

Nhìn giấy tờ nhà ở trên tay.

Ánh mắt Liễu Đại Giang đục ngầu.

Liễu Thanh Thanh cũng có chút ê ẩm.

Mà nhân vật đứng sau toàn bộ câu chuyện này, lại chậm rì rì ngồi trên xe, xếp hàng trên cao tốc để tiến vào huyện Thanh Sơn.

Nhìn đống xe tải trước mặt mình.

Lục Dương nhịn không được mắng một tiếng.

"Shit!!!."

Câu mắng này của hắn không biết là đang mắng cảnh tắc đường ở phía trước, hay là mắng tác giả đến cuối chương mới nhớ đến hắn...