Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 445: Chuộc Nhà (1)




Huyện Thanh Sơn, phụ cân chung cư Hòa Bình.

Liễu Thanh Thanh từ một tiệm chụp ảnh đi ra, trên tay nàng là đống ảnh mình chục cùng Lục Dương lúc đi du lịch, tổng cộng hơn hai trăm tấm, đều được rửa ra.

Để ảnh chụp vào trong túi xách, Liễu Thanh Thanh đi vào chợ bán thức ăn.

Mới sáng sớm, chợ đã huyên náo đầy người đi đường, nhìn có vẻ không đông bằng hôm qua.

Ở đây ngoài trừ những cửa hàng chuyên gia bán thực phẩm, còn có nhiều nông hộ ở vùng ngoại thành, đem hoa quả của mình trồng được tới đây bán, những thứ hoa quả này tiện nghi hơn trong cửa hàng một tí, hơn nữa mùi vị còn tươi hơn nhiều, Liễu Thanh Thanh vào đây để mua mấy thứ này.

"Quả mướp này bán thế nào?"

Liễu Thanh Thanh đi đến ven một vỉa hè hỏi.

"Hai tệ một cân."

Cái giá này vẫn tương đối phù hợp, Liễu Thanh Thanh ngồi xổm xuống, lựa chọn mấy quả mướp tốt một chút, sau đó nhờ đối phương đưa cho một cái túi nhựa cất vào, đặt ở trên cân, lão bản nói ra: "Năm tệ hai nguyên, lấy năm tệ đi."

"Tốt."

Liễu Thanh Thanh từ trong túi tiền lấy ra năm tệ đưa cho nàng.

Sau đó tiếp tục đi tới phía trước.

Ngoài trừ mướp đắng ra, nàng con mua chút rau dền, mấy quả cà chua...Thuận tiện còn qua bên lão nhân đằng kia, mua mấy quả trứng gà ta..Thời điểm nàng chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy co người gọi tên mình.

"Liễu Thanh Thanh?"

Liễu Thanh Thanh quay đầu lại nhìn.

Phát hiện ở trước quầy hàng đằng kia, có một nữ sinh đang nhìn nàng.

Nữ sinh này nhận thức được Liễu Thanh Thanh, hẳn là bạn học cấp ba của nàng, Liễu Thanh Thanh đi tới, cười nói: "Đinh Nhiễm, ngươi đang giúp mẹ bán hàng sao."

"Đúng vậy a, đáng tiếc ngươi mua đồ rồi, bằng không mua chỗ ta sẽ để giá tiện nghi cho một chút."

Nữ sinh nhìn thoáng qua rỏ rau củ trên tay của Liễu Thanh Thanh.

"Ta cũng chỉ tùy tiện mua chút mà thôi."

Liễu Thanh Thanh cảm thấy có chút lúng túng.

Đinh Nhiễm nói ra: "Thanh Thanh, sao ngươi không tham già kỳ thi đại học vậy, với lại hiện tại ngươi đang làm gì a?"

Liễu Thanh Thanh nói ra: "Ta ở Lục Thành mở một cái cửa hàng a."

"À, cũng được, ngươi được làm lão bản nương a."

Đinh Nhiễm kinh ngạc không thôi.

Trong ánh mắt còn hiện lên vài phần đố kỵ.

Liễu Thanh Thanh ở trường học vừa xinh đẹp vừa học giỏi, dáng người cao ráo, hơn nữa điều kiện gia đình lại tốt, thời điểm đi học, nàng cũng Liễu Thanh Thanh ở một chỗ thì sẽ giống như con vịt xấu xí vậy, vốn còn tưởng Liễu Thanh Thanh trong nhà xảy ra chuyện, buông tha cơ hội đi học thì sẽ vô cùng thảm, thật không nghĩ đến, nàng ở Lục Thành mở một cái cửa hàng a, so sánh với Liễu Thanh Thanh, ưu thế duy nhất của bản thân là được học đại học rồi.

"Không có gì, trừ hết tri phí đi, cũng không lời được bao nhiêu."

Lời này của Liễu Thanh Thanh cũng không phải là khiêm tốn, cửa hàng của Lục Dương, nên nàng không cần đóng tiền thuê nhà, nếu mà đóng thật, thì một tháng kinh doanh cũng không lời được đồng nào.

"Vậy cũng không tệ rồi, ngươi không biết đâu, sau khi rời khỏi trường học, chủ nhiệm lớp chúng ta nói về người rất nhiều lần, mỗi lần đều tiếc nuối không thôi, nếu ngươi không xảy ra chuyện, cũng có cơ hội thi đậu đại học trọng điểm rồi."

Đinh Nhiễm nói tiếp.

"Không có gì, cái gì qua rồi thì cho qua đi."

Liễu Thanh Thanh cũng không thèm để ý.

Nếu như nàng đi học đại học, thì sẽ không có cơ hội gặp Lục Dương, cũng không có cơ hội ở chung một chỗ, chỉ có thể nói thiên ý trêu người, hết thảy tất cả đều đã có trời cao an bài, Liễu Thanh Thanh đối với chuyện học đại học, nàng cũng không có gì tiết nuối.

So sánh bản thân gian khổ lúc trước, thì thời gian bây giờ đã phi thường tốt rồi.

"Đinh Nhiễm, ta còn bắt cháo chưa tắt bếp, phải về trước đây, ngươi tiếp tục bán đi."

"Được, khi nào rảnh rỗi như cùng chau đi chơi."

Đinh Nhiễm vẫy tay tạm biệt.

"Nhiễm Nhiễm, đó là ai vậy?"

Một phụ nữ trung niên đi ra, lau đôi bàn tay của mình vào các tạp dề đeo trước ngực.

"Là bạn học của con."

Đinh Nhiễm trả lời.

"Tiểu cô nương kia lớn lên thật xinh, tên là gì vậy."

Đinh Nhiễm nhìn qua phương hướng Liễu Thanh Thanh rời đi, khinh thường nói: "Lớn lên xinh đẹp thì có tác dụng gì, đến đại học còn không học được, trong nhà còn bị phá sản, mẹ nàng ta như con mạ bệnh ốm yếu liên tục, lớn lên có xinh đẹp thế nào, cũng chỉ là tiểu tam cho người ta thôi."

...

Mua xong đồ ăn.

Liễu Thanh Thanh về đến nhà.

Ngỗ Mẫn Hà dùng khăn mặt, đem bát cháo bưng xuống, đặt ở trong nước lạnh ngâm một tí, nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đi chợ về, nàng nói ra: "Ảnh rửa xong hết rồi sao?"

"Dạ."

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu.

Đem ảnh chụp lấy ra.

Còn nói thêm: "Thời điểm đi qua chợ, con có mua chút ít thức ăn."

"Trong nhà đồ ăn còn nhiều như vậy, còn mấy cây nấm con mang về còn chưa ăn hết, mua thêm làm gì, ăn không hết cũng quá lãnh phí rồi." Ngỗ Mẫn Hà đi tới, nói ra: "Cho mẹ xem ít ảnh chụp nào."

Hai người cầm lấy ảnh chụp nhìn nhìn.

Liễu Đại Giang rửa mặt xong cũng bu lại, muốn xem ảnh chụp của con gái mình là dạng gì.

Máy ảnh Leica chụp ảnh rất tốt, tất cả ảnh chụp rửa ra đều vô cùng rõ nét.

Nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp, lại nhìn bộ dạng khờ khạo ngây ngô của Liễu Thanh Thanh trong ảnh, sắc mặt Ngỗ Mẫn Hà lộ ra nét vui cười, lại tiếp tục xem tiếp, sau đó bà thấy tẩm ảnh Liễu Thanh Thanh đang hôn môi Lục Dương tại Nhĩ Hải.

Thời điểm Liễu Thanh Thanh nhìn thấy ảnh chụp, nàng cũng đã chậm, không kịp cản lại, bị ba mẹ thấy cảnh thân mật của mình, Liễu Thanh Thanh đỏ mặt không thôi.

"Đây là Nhĩ Hải."

Liễu Thanh Thanh lắp bắp nói.

Hai người đều hiểu ý cười cười, nhìn thần thái của con gái mình trong ảnh, hai người biết rõ trong quá trình du lịch, con gái mình khẳng định rất hạnh phúc.

Bất kể như thế nào.

Lục Dương ít nhất cũng không có bạc đãi con gái của mình.

Huống chi hắn còn trợ giúp gia đình mình nhiều như vậy, nhìn thấy tấm ảnh này, Ngô Mẫn Hà cũng Liễu Đại Giang cuối cùng cũng mất đi nỗi băn khoăn còn lại trong lòng, chỉ cần con gái nguyện ý, bọn họ sẽ ủng hộ.

"Đây là Thương Sơn."

Liễu Thanh Thanh tranh thủ thời gian đổi tấm hình khác, nói ra.

"Đây là ảnh chụp trên cáp treo đấy."

Nhìn tấm ảnh chụp ngoài cửa sổ cáp treo, hai người tấc tắc kêu kỳ lạ, tỏ vẻ đây là lần đâu tiên thấy được.

Lại lật qua hai tấm khác.

Lật đến tấm ảnh chụp trên đỉnh núi.

Nhìn chiếc áo khoác bên ngoài của Liễu Thanh Thanh, Liễu Đại Giang kinh ngạc nói: "Trên đỉnh núi lạnh lắm sao?"

"Đúng vậy a, Thương Sơn so với mặt nước biển thì cao hơn bốn nghìn mét, với lại trên đỉnh núi có gió rất to, còn có tuyết đọng lại, mới đứng một tí bọn con đã phải xuống rồi, với lại đứng trên đỉnh núi, có thể nhìn thấy tầng mây xanh...

"Cao quá a."

Liễu Đại Giang trước kia đi làm cũng hiểu, bốn nghìn mét là cao bao nhiêu, tòa nhà cao một nghìn tầng cũng chỉ cao như vậy.

Đem ảnh chụp lại nhìn một hồi, Liễu Thanh Thanh mới cận thẩn cất lại, những nhìn ảnh này đều là ảnh chụp của Lục Dương với nàng, Ngô Mẫn Hà đứng dậy, nói ra: "Cơm chín rồi, Tiểu Thanh đi vào rửa tay rồi ra ăn cơm đi."

Liễu Thanh Thanh đem ảnh chụp cất vào phòng, sau đó lại đi rửa tay, bưng đồ ăn đặt lên trên bàn.

Mỗi người một chén cháo, một đĩa củ lạc, một đĩa muối ăn, một quả trứng vịt.

Ba người ngồi vào bàn bắt đầu ăn.

"Cha, mấy ngày nay cha ở công trường làm việc đã quen chưa?"

Liễu Thanh Thanh húp xong một ngụm cháo liền hảo.

Nàng biết sau khi phụ thân trở lại, liền tìm một cái công trường đi làm.

Ánh mắt Liễu Đại Giang hơi cứng đờ, sau đó mỉm cười nói: "Tiểu Thanh, không cần phải lo lắng cho ba, công trường rất tốt, người phụ trách còn là một người bạn của ba, nên hắn rất chiếu cố cho ta, hắn còn đòi cho ta lên làm tổ phó đấy."