Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 411: Tiền Không Phải Tiết Kiệm Như Vậy




"Lên tàu rồi sao? Được, anh biết rồi, đến nhà nhớ nhắn tin cho anh biết."

"Ừ, ừ, anh biết rồi."

Điện thoại chấm dứt.

Lục Dương từ ban công đi vào.

Liễu Thanh Thanh vẫn đang còn quét dọn trong bếp, nghe Lục Dương nói lần này đi du lịch có lẽ rất lâu, nên Liễu Thanh Thanh đã sớm thông báo cửa hàng nghỉ, còn dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài căn nhà.

Bằng không chỉ sợ lúc trở về trong nhà lại có ít nấm mốc hay mùi vị khác thường.

"Trưa nay anh muốn ăn gì."

Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu hỏi, nàng lau mồ hôi còn vươn lại nơi trán.

"Đi ra ngoài ăn, chúng ta còn phải mua ít đồ nữa."

Lục Dương cất điện thoại vào túi áo.

"Được."

Liễu Thanh Thanh gật đầu.

Nhìn Liễu Thanh Thanh còn vấp vả trong bếp, Lục Dương cũng không thể không biết xấu hổ mà ngồi coi được, hắn vén tay áo lên, vào phụ giúp Liễu Thanh Thanh quét dọn phòng bếp, từ hôm nay đến ngày mai cũng chỉ ăn hai ba bữa nữa, Lục Dương cũng không tính ăn trong nhà.

Dọn dẹp xong.

Hai người đi ra khỏi cửa.

Lúc này, trường tiểu học cũng cho nghỉ, Đậu Đậu đang ở trước cửa siêu thị chơi xếp đá.

Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh cùng Lục Dương đi tới, Đậu Đậu chớp chớp đôi mắt to của mình, giòn giã kêu lên một tiếng: "Ca ca, Thanh tỷ tỷ."

"Đậu Đậu, ăn chưa, để ca ca dẫn em đi ăn."

Lục Dương đi tới, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhéo nhéo.

Một mực ăn cơm ở trường học, Đậu Đậu hình như hơi lên cân, khuôn mặt trở nên tròn trĩnh hơn trước nhiều, nghĩ đến dáng vẻ gầy gò đáng thương của Đậu Đậu một năm trước, thì bây giờ quả thực khác nhau xa.

Đậu Đậu quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng siêu thị.

Tần Lam mở miệng nói ra: "Mẹ đang chuẩn bị nấu cơm."

Vì để tiết kiệm tiền, Tần Lam mua một cái nồi cơm điện, giữa trưa nấu một bát gạo, có thể ăn đủ ăn bữa trưa và tối, một mình nàng ăn cũng rất đơn giản, chỉ cần mua dưa muối ở siêu thị ăn với cơm, một bữa ăn cũng chưa đến một tệ.

"Tần tỷ, em cùng Thanh Thanh đang chuẩn bị đi ăn cơm, chị cũng đừng nấu cơm, em mang Đậu Đậu đi ăn cơm, tí nữa về sẽ mang phần cho chị."

Lục Dương hướng về phía nàng nói ra.

"Hai người các em ăn được rồi, không cần phải lo cho chị."

Tần Lam khoát tay từ chối.

Từ lúc chuyển đến đây, Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh một mực chiếu cố hai mẹ con nàng, trong lòng Tân Lam cảm thấy mặc nợ hai người rất nhiều.

"Tần tỷ, có gì đâu mà, chỉ là một chút thức ăn thừa thôi, chẳng lẽ chị không chịu nổi thức ăn chúng em mua à." Lục Dương cười nói.

Tần Lam đỏ mặt, nói ra: "Không có, chị chỉ sợ phiên toái cho hai người thôi."

"Haha, được rồi, cứ quyết định vậy đi."

Lục Dương vẫn bá đạo như cũ, tự mình quyết định giùm, hắn vỗ bụi trên quần áo Đậu Đậu, nói ra:" Đi rửa tay đi, kẻo không tí nữa ăn cơm vi khuẩn lại rơi vào miệng."

Hai phút sau, Đậu Đậu từ siêu thị chạy ra, còn cho Lục Dương xem bàn tay nhỏ béo của mình.

Quả nhiên.

Rửa rất sạch, hẳn là dùng xà phòng.

"Đi thôi, Đậu Đậu, em muốn ăn gì."

Liễu Thanh Thanh nắm tay Đậu Đậu, hai người hướng phía tiệm cơm đối diện đi đến.

"Thịt gà."

Đậu Đậu giòn giã nói.

"Được, đợi lát nữa gọi một dĩa thịt lớn luôn được không."

Lục Dương cũng cười nói.

Đậu Đậu nói: "Không được đâu, lớn ăn không hết, nhỏ được rồi."

"Quả nhiên là bé ngoan, nhỏ như vậy đã biết tiết kiệm tiền cho đại ca rồi."

Lục Dương nắm tay còn lại của Đậu Đậu, ba người hết sức hài hòa, nếu như không phải Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh tuổi còn rất trẻ, nói không chừng Đậu Đậu đã bị tưởng nhầm là con bọn họ.

Chủ quán cơm cũng là ngươi quen.

Là một cặp vợ chồng người Tứ Xuyên, nam làm đầu bếp, nữ làm thu ngân kiêm phục vụ, cửa hàng nhỏ như vậy, cũng không cần tuyển nhân viên phụ giúp làm gì.

Đồ ăn nhà này làm cũng không tệ, thời điểm Liễu Thanh Thanh đi làm, giữa trưa đền chạy đến đây ăn, Lục Dương khi nào tới thăm Liễu Thanh Thanh cũng tới đây dùng bữa vài lần.

Lục Dương gọi một đĩa thịt gà nhỏ, chủ yếu là hắn không thích ăn lắm, Liễu Thanh Thanh cùng Đậu Đậu thì ăn ít, mua nhiều sợ ăn không hết, cũng hơi lãng phí..Lại kêu thêm vài món phụ, cho Đậu Đậu một ly sữa, ba người liền bắt đầu ăn.

"Tí nữa chúng ta mua gì vậy."

Ăn một hồi, Liễu Thanh Thanh hỏi.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Mua một cái sạc dự phòng, bình thường ở trong nhà thì không cần lắm, nhưng qua bên kia khả năng sẽ cần dùng đến, lại mua một cái máy ảnh, vất vả ra ngoài du lịch một chuyến, không chụp ảnh lưu niệm lại sao được, còn có...em có kem tránh nắng chưa?"

Liễu Thanh Thanh lắc đầu: "Chưa có, bình thường em chỉ ở trong cửa hàng nên không có dùng."

"Ừ, vậy tí nữa mua một lọ, bên kia tia tử ngoại rất mạnh."

"Kỳ thật không dùng cũng được a." Liễu Thanh Thanh ở trên khuôn mặt trắng nõn của mình vỗ vỗ.

Lục Dương cười nói: "Em không dùng thì anh dùng."

Nghe được Lục Dương nói vậy, Liễu Thanh Thanh nhịn không được cười.

"Kem chống nắng là gì vậy a."

Đậu Đậu tò mò hỏi.

"Tiểu hài tư lo ăn cơm đi, tò mò nhiều như vậy làm gì?"

"A."

Đậu Đậu lại tiếp tục gặm chân gà.

"Còn có cái kia nữa, cũng phải chuẩn bị nhiều một chút..."

Lục Dương không nói tiếp, nháy mắt với Liễu Thanh Thanh một cái.

Liễu Thanh Thanh hơi ngơ ngác, lúc sau như hiểu ra điều gì, khuôn mặt nàng đỏ cả lên, nhẹ gật đầu.

Lục Dương cảm thấy không sai biệt lắm, lại hỏi: "Em cảm thấy còn thiếu cái gì không?"

Liễu Thanh Thanh suy nghĩ một hồi, cũng không biết đi du lịch cần gì, nói ra: "Hình như đủ rồi a."

"Vậy được rồi, tí nữa chúng ta đi mua mấy thứ này, nếu thiếu cái gì, chúng ta ở đó mua cũng được."

Đứng dậy đi tính tiền, Lục Dương lại gọi thêm một phần cơm thịt bò, bảo lão bản đóng gói lại.

Liễu Thanh Thanh cùng Đậu Đậu sức ăn không tệ lắm, có thể là vị sợ lãng phí, nên Đậu Đậu ăn rất nhiều, một đĩa gà toàn bộ đều bị xử lý sạch sẽ, trên bàn chỉ còn lại mấy miếng khoai tây.

Nhìn tô khoai tây còn lại, Đậu Đậu có chút không nỡ, nhưng bụng nhỏ đã căng tròn rồi, rút cuộc cũng không thể ăn nổi nữa.

"Thôi được rồi, đóng gói lại để tối ăn."

Lục Dương nói một câu, lại nhờ lão bản đóng gói lại đồ thừa trên bàn mang đi.

Trở lại siêu thị.

Lục Dương đưa đồ ăn cho Đậu Đậu mang vào cho Tần Lam, sau đó hắn và Liễu Thanh Thanh lái xe đi nội thành mua sắm vật phẩm du lịch.

Trong siêu thị nhỏ.

Tần Lam đem đồ ăn mở ra, bên trong là món ăn chưa hề đụng vào, trong mắt nàng có chút ướt át, lại nhìn bụng con gái của mình, rất căng đấy, trong lòng Tần Lam cảm động không thôi.

...

Cùng Liễu Thanh Thanh đi nội thành mua sắm đến chiều,

Đồ vật nào cần mua đều đã được mua, không chỉ có như thế, thời điểm đi dạo xung quanh, nếu Lục Dương vừa ý vật gì khác, hắn cũng mua thêm, ví dụ như thời điểm mua máy ảnh, Lục Dương thấy một cái laptop samsung nhỏ, dài khoản mười tất (33cm), Lục Dương cũng bỏ tiền ra mua, laptop nhỏ như vậy, trên đường đi có thể tùy thời mang theo, nếu như công ty có chuyện gấp cần phải xử lý, cũng có thể xử lý ngay, không cần phải chạy đi tìm tiện net.

Mặt khác, hắn lại mua cho Liễu Thanh Thanh hai bộ đồ, ngược lại Lục Dương thì không cần, thời tiết nong nực, hắn cũng chỉ mặc mấy cái áo của CCilicili thôi.

Thứ đắt tiền nhất hôm nay là máy ảnh, Lục Dương mua một cái Leica M9, ở thời điểm này đã là một cái máy ảnh không tồi rồi, là một chiếc máy ảnh nhỏ thuận tiện mang theo nhưng chất lượng hình ảnh thì không thua với các máy ảnh khác.

Đương nhiên, giá cả không hề rẻ rồi, hắn phải dùng gần năm mươi ngàn mới mua được, nghĩ đến đời này khả năng chỉ mua một cái máy ảnh, Lục Dương cũng muốn xa xỉ một chút.

Liễu Thanh Thanh tuy cảm thấy quá mắc, nàng thích chiếc máy ảnh chỉ có hai ngàn tệ, nhưng liền bị Lục Dương trực tiếp gạt bỏ.

Tiền không cần phải tiết kiệm như vậy.