Lục Dương lại cầm lấy một cái túi đồ ăn vặt khác, nhìn đóng gói phía trên, nói ra: "Bán hàng trên mạng cùng bán hàng truyền thống không giống nhau, cái tên thực phẩm Tiểu Hùng mày, coi như cũng được, nhưng để mà tiêu thụ trên mạng thì nó vô cùng nghiêm túc rồi.."
"Ý của cậu là sửa lại tên đóng gói, trẻ hóa nó? để đưa lên internet?"
Từ Tú Vân suy nghĩ một hồi, liền minh bạch ý tứ của Lục Dương.
"Không sai."
Từ Tú Vân nhìn ánh mắt của Lục Dương, ôn nhu hỏi: "Cậu có đề nghị gì không?"
"Kêu là ba con gấu cũng rất hay, trên bao bì đóng gói cũng dễ dàng sửa đổi, từ một con vẽ thành ba con, mà vẽ theo kiểu hoạt hình một tí, đơn giản một ít." Trên mặt Lục Dương cười cười: "Kỳ thật tôi không phải tùy tiện nói đâu, thời điểm năm mới tôi đến thăm lão sư, nói chuyện về một chút vấn đề vặt vãnh, ông ấy nói bên Thẩm Quyến có một đoàn đội vô cùng lợi hại, đang chế tác một bộ phim hoạt hình về con gấu, có lẽ sẽ rất nhanh ra mắt, đoàn đội kia rất lợi hại, lại có thêm số vốn khổng lồ, một khi ra mắt, nhất định sẽ bạo hỏa cả nước, nếu dì bắt kịp con sóng này, có lẽ doanh số tiêu thụ cũng tăng trưởng đến chóng mặt a..."
"Đi thăm lão sư? Không phải cậu học ở Lục Thành sao?" Từ Tú Vân kinh ngạc nói.
Lục Dương cười nói: "Thầy của tôi ở Thượng Hải, dạy về biên kịch, kỳ thật tôi cũng là một biên kịch điện anh đó, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cuối năm nay khả năng cô có thể chứng kiến tác phẩm của tôi."
"Cậu..." Từ Tú Vân có chút ngoài ý muốn, nàng cảm nhận Lục Dương hoàn mỹ đến quá mức, nhìn con gái đang vẽ vẽ, trong lòng Từ Tú Vân có thêm vài phần lo lắng, cái nha đầu ngốc kia vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lấy thân phận của Lục Dương bây giờ, không cần phải nói giỡn với nàng mấy vấn đề này, nói như vậy thì đây là sự thật rồi.
Nàng cảm thán nói: "Tôi hiện tại có thể tin tưởng, thế giới này thật sự có thiên tài."
Sau khi cảm thán xong, Từ Tú Vân nói tiếp :"Ba con gấu có tên riêng không?"
"Thế cố thấy thế nào?" Lục Dương hỏi lại.
Từ Tú Vân suy nghĩ một chút, nói ra: "Kêu là đại hùng, hùng nhị, hùng ba đi."
"Rất hợp ý tôi."
Lục Dương nở nụ cười, tên Từ Tú Vân đặt trùng hợp với suy nghĩ Lục Dương.
Sau khi đạt thành ước định đơn giản với Từ Tú Vân, Lục Dương đem chuyện kế tiếp giao cho Lữ Tiểu Vũ cùng Đường Tĩnh xử lý, đem một số điều khoản mình đã thương lượng xong nói với bọn họ.
Hiệu suất làm việc rất nhanh.
Ở công ty bên này, Lục Dương có toàn quyền quyết định, Từ Tú Vân cũng có công ty riêng, nên sau khi hai người thống nhất ý kiến, kế tiếp chỉ là quá trình cho có mà thôi. Sau khi thảo luận xong vài vấn đề còn lại, ngày hôm sau Từ Tú Vân mang theo hợp đồng cùng Từ Thi quay về Kim Lăng.
Trong văn phòng Lữ Tiểu Vũ.
Xem miếng thịt khô trong miệng Lục Dương, Lữ Tiểu Vũ nhếch miệng, nói ra: "Chủ tịch, ngươi không phải coi trọng mẹ của Từ Thi chứ."
Lục Dương bị Lữ Tiểu Vũ nói cho hoảng sợ, không cận thận mà cắn vào lưỡi, sau khi kêu thất thanh một tiếng, xoa lưỡi xong, Lục Dương nhìn Lữ Tiểu vũ nói ra: "Lữ Tiểu Vũ, có phải đầu của ngươi bị hỏng rồi hay không, ta chỉ muốn là anh trai của Từ Thi, cũng không muốn làm baba của nàng ấy."
"Hừ."
Lữ Tiểu Vũ xoay chiếc bút trên tay, nói ra: "Vậy sao ngươi cho người ta nhiều ưu đãi như vậy."
"Đâu có, chỉ là hợp tác đôi bên cùng thắng lợi mà thôi."
Lục Dương ngồi đối diện Lữ Tiểu Vũ, bắt chéo hai chân.
Kỳ thật việc này Lục Dương muốn thở một lần, hắn đã có kinh nghiệm thành công của ba con sóc, xem thử có phục chế theo được không, nếu như thành công, đối với Csite mà nói sẽ tăng thêm hạng mục thu lợi nhuận, hơn nữa cho dù thất bại, bọn hắn cũng không hề lỗ gì.
"Từ Tú Vân là một nhân tài, nhưng công ty của nàng ta qua bé nhỏ, nếu quả thật muốn đi con đường này, nhất định phải mở rộng quy mô sản xuất, thời điểm nàng kêu gọi đầu tư, chúng ta có thể nhảy vào."
Thời điểm gian nan nhất chính là lúc bắt đầu, nếu thất bại thì coi như thôi, Csite cũng không tổn thất gì lớn, nhưng nếu thành công, Từ Tú Vân phải kêu gọi đầu tư, đó là cơ hội của hắn, nếu tương lai Từ Tú Vân đưa công ty thành công lên sàn giao dịch, vậy khẳng định hắn sẽ lời hơn gấp trăm lần.
Bên phía sàn thương mại điện tử, đưa một vật phẩm lên vị trí đề cử, cũng không phải là chuyện gì khó, chỉ cần Lữ Tiểu Vũ nói vài câu là được, nàng hỏi:" Ngươi tính khi nào thì nghỉ?"
"Ngày mai."
Hôm nay là ba mươi tháng sau rồi, ngay mai là mùng một tháng bảy, Quan Nguyệt sẽ ngồi tàu về quê, sau đó Lục Dương sẽ cùng Liễu Thanh Thanh xuất phát về Vân Nam.
"Ừ, biết rồi, ngươi đi chơi vui vẻ, có chuyện gì ta sẽ lập tức gọi cho ngươi."
Lữ Tiểu Vũ nghiêm túc nói ra.
Lục Dương đứng dậy, thừa dịp Lữ Tiểu Vũ không kịp phản ứng, hắn ở trên mặt nàng nhéo một cái, sau đó rất nhanh chạy ra, nói: "Vẫn là đồng chí Tiểu Vũ tốt nhất."
"Lục Dương, ngươi!."
Lữ Tiểu Vũ phẫn nộ đứng dậy.
Nhưng Lục Dương đã sớm bỏ chạy mất dạng.
Nhìn thân ảnh chật vậy chạy trốn kia, khóe miệng Lữ Tiểu Vũ hơi bĩu lên, rồi lại khó chịu nói: "Ngươi làm ta mệt chết đi được."
...
Buổi sáng ngày mùng một tháng bảy.
Cổng đại học Kinh Tế- Tài Chính Hà Đông, Quan Nguyệt cùng La Phương đang đợi xe bus đi đến nhà ga.
Nhìn thông tin vé tàu trên điện thoại, La Phương cười nói: "Quan Quan, Lục Dương nhất định là lo lắng cho ngươi, sợ buổi tối đi về không ăn toàn, nên hắn mới đổi thành tàu cao tốc, hắn đối với ngươi thật tốt a."
"Hắn trước kia cũng rất tốt mà."
Quan Nguyệt kiểm tra lại ngày giờ.
La Phương nhịn không được liếc mắt nhìn khuê mật nói ra: "Đương nhiên Lục Dương trong mắt của ngươi là Tây Thi rồi, nhớ lại thời điểm học cấp ba, rất nhiều đồng học sẽ nói hai ngươi không được lâu dài, Lục Dương lúc đó quá ham chơi, không xứng đáng với ngươi."
Quan Nguyệt lắc đầu: "Đó là các ngươi không có mắt nhìn người."