Đi vào chung cư Hoa Đình, khu năm tầng sáu.
Cửa không có khóa.
So với Liễu Thanh Thanh, ý thức đề phòng của Trần Thu Nguyệt rõ ràng kém hơn nhiều, sau khi vào nhà, Lục Dương đổi xong dép lê, cũng đóng cửa lại.
Nghe được tiếng đóng cửa.
Trong phòng liền thò ra một cái đầu nhỏ, không phải Từ Thi còn có thể là ai.
"Lục Dương, ngươi đến rồi."
Từ Thi nói ra.
Trần Thu Nguyệt cũng từ phòng đi ra.
Lục Dương nói: "Đều ở trong phòng, sao lại không đóng cửa lại"
"Trị an chung cư tốt như vậy, sợ cái gì chứ."
Trần thu Nguyệt không cho là đúng, chỉ vào đầu Từ Thi nói ra: "Anh nhìn xem, em giúp Từ Thi đan bím tóc đẹp không?"
Lục Dương nhìn vào tóc của Từ Thi.
Mới vừa rồi hắn không có chú ý, nên bây giờ mới phát hiện, tóc phía sau của Từ Thi đã được đan thành từng bím tóc riêng, số lượng có rất nhiều.
Lục Dương sờ lên bím tóc của Từ Thi, nói ra: "Nhất định là em quá nhám chán, lại lấy Từ Thi ra làm vật thí nghiệm phải không."
Trần Thu Nguyệt phản bác: "Nói mò, anh cảm thấy em đan không đẹp à."
Nhìn ánh mắt mong đợi của Từ Thi, Lục Dương chỉ có thể nói: "Đẹp lắm, đẹp lắm."
Hai nữ sinh đều nở nụ cười.
Lục Dương đi đến phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra một lon redbull, mở ra, uống một ngụm, Lục Dương mới lên tiếng: "Em vừa rồi ở trong điện thoại nói có chuyện gì cần tìm anh sao? Chuyện gì?"
Nói xong, hắn đi tới ghế sô pha, đem lon red bull đặt trên mặt bàn, sao đó tựa lưng vào ghế.
Trần Thu Nguyệt cũng đi theo tới, ngồi ở bên cạnh Lục Dương, một đôi mắt hoa anh đào phong tình nhìn Lục Dương, Lục Dương cũng ôm nàng vào trong ngực, liền ngửi được một cỗ hương thơm thân thể, nếu không phải có Từ Thi đang trơ mắt nhìn bên cạnh, thì chỉ sợ cái ghế này đã biến thành chiến trường của bọn họ.
Trần Thu Nguyệt rúc vào người Lục Dương, nói ra: "Chủ nhật tới có một cuộc thi chạy maratông tại đại lộ Lục Khai, điểm xuất phát từ khu phục vụ Bạch Sa, Từ Thi muốn tới đó làm tình nguyện viên, nên em định đi cùng nàng, anh có đi không?"
"Chạy maratong?"
Lục Dương lập lại một lần.
Hắn cảm giác trong lòng mình có chút bấm loạn.
Trần Thu Nguyệt nói cái này, không phải cùng địa điểm của Quan Nguyệt chứ, không đúng, chắc chắn chính là chỗ này rồi, bằng không cũng không giống nhau về thơi gian như vậy được.
Cùng một thời gian, Lục Thành không có khả năng tổ chức hai trận đấu ma-ra-tông được.
"Đúng vậy, mà anh làm sao vậy?"
Trần Thu Nguyệt có chút tò mò nhìn thoáng qua Lục Dương, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, có chuyện gì không đúng lắm. Nhưng cụ thể ở đâu, nàng cũng không thể nói rõ ràng.
"Không có gì, chỉ là anh hơi thắc mắc, sao hai ngươi chạy đến nơi xa như thế để làm tình nguyện viên?"
Lục Dương giả bộ như không có chuyện gì, hỏi.
Trần Thu Nguyệt tức giận nói: "Còn không phải Từ Thi muốn đi xem sao, em lại sợ nàng bị khi dễ, nên cũng đi theo bảo vệ."
Từ Thi lắc đầu.
"Trần Thu Nguyệt cũng muốn đi xem mà."
Bị Từ Thi vạch trần.
Trần Thu Nguyệt thò tay qua gõ đầu Từ Thi một cái.
Lục Thành hằng năm đều tổ chức thi đấu maraton, rất nhiều người tham gia, các tuyển thủ khắp nơi cũng đều tụ hội về, là một trấn đấu vô cùng nào nhiệt.
Trần Thu Nguyệt ưa thích tham gia náo nhiệt cũng là chuyện bình thường.
Nếu như mọi khi.
Lục Dương khẳng định vô cùng hoan nghênh các nàng đi tham gia, cũng làm cho Từ Thi có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với xã hội, dù sao hoạt đồng này cũng vô cùng có ý nghĩa, không phải ở trường là có thể học được.
Nhưng mà hiện tại...
Lại có chút phiền toái.
Quan Nguyệt trước đây không lâu cũng nói cho hắn biết, nàng cùng Triệu Oánh Oánh sẽ đi xem thi đấu maraton, Lục Dương còn đáp ứng đi chung với các nàng, không nghĩ tới bên này cũng muốn đi.
Nếu không có chuyện cần thiết, Lục Dương tuyệt đối không dám mạo hiểm, cho các nàng cơ hội tiếp xúc với nhau.
Từ Thi không biết Lục Dương nghĩ gì trong đầu, nàng hỏi: "Lục Dương, Thu Nguyệt tỷ hỏi ngươi có đi không, nếu ngươi muốn đi, chúng ta có thể đi chung với nhau."
"Các ngươi đi tới đó thế nào? Ta chở qua sao?"
Lục Dương hỏi.
"Không phải, bên trường chúng ta cũng có mấy thành viên hội thanh niên đi nữa, các trường khác cũng vậy, nên bên ban tổ chức sẽ phái se bus đi đón chúng ta."
Từ Thi ngồi ở bên góc, còn nhìn thoáng quá cánh tay Lục Dương ôm Trần Thu Nguyệt.
"À."
Không ngoài dự đoán của Lục Dương.
So với sức lao động miễn phí của tình nguyện viên, thì việc đưa đón bọn họ bằng xe bus cũng không coi vào đâu.
"Thế các ngươi biết chỗ mình phụ trách chưa?"
Lục Dương đột nhiên hỏi.
Đây là một vấn đề hắn cần phải biết, nếu các nàng bị phân phối đến điểm về đích thì không có vấn đề gì, dù sao toàn bộ quãng đường cuộc thi dài hơn bốn mươi km, không có khả năng chặm mặt nhau được, nhưng nếu ở bên khu phục vụ Bạch Sa thì vấn đề liền lớn rồi, Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đại khái có thể tới chỗ đó.
"Cái này phải đợi đến ngày mai mới biết."
Trần Thu Nguyệt nói ra.
Nàng tuy không phải thành viên của hiệp hội, nhưng tin tức so với Từ Thi thì còn biết nhiều hơn một chút.
Nghe thế.
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Đã có xe đưa rồi, thì anh sẽ không lái xé chở hai người nữa, để xem ngày đó công ty có chuyện gì không đã, nếu không có, anh liền tới chỗ hai người."
Không biết rõ tình huống cụ thể, Lục Dương không thể đưa ra đối sách được.
Nên chỉ có cách hoãn lại đã, nếu bản thân không đi, chính là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có điều là bên phía Quan Nguyệt Lục Dương đã nhận lời, không thể nuốt lời được, với lại nếu không xảy ra vấn đề đột ngột, thì Quan Nguyệt vẫn dễ bị lừa hơn.
"Ừ, được."
Từ Thi nhẹ gật đầu.
Trần Thu Nguyệt tuy rằng cảm thấy kỳ quái ,nhưng cũng không nhận ra chỗ nào kỳ quái cả, dù sao tháng này Lục Dương cũng quá bận rồi, hầu như phần lớn thời gian đều dùng để lên công ty.
Nam nhân mà.
Vẫn lấy sự nghiệp làm trọng hơn.
"Các ngươi ăn chưa?"
"Ăn rồi, anh không xem bây giờ cũng là mấy giờ rồi à."
Trần Thu Nguyệt liếc mắt nhìn Lục Dương.
"Có cần phải ăn bữa khuya không."
Bây giờ cũng hơn tám giờ.
Lục Dương lúc sáu giờ chiều đã ăn cơm tối, nhưng dù sao cũng chỉ là thức ăn Hàn, nên chỉ no một chút, ăn thêm bữa khuya nữa không có vấn đề gì.
Trần Thu Nguyệt thì có chút hưng phấn, nói ra: "Anh muốn nấu cơm sao?"
"Anh xem trong tủ lạnh có gì không đã, rồi làm vài món ăn lót bụng thôi, không nấu cơm."
"Được."