Khoa máy tính không có buổi tự học, nên sinh viên buổi tối không cần đi học, nên sau khi học xong tiết buổi triều, phòng học liền trông rỗng, tuy nhiên cũng có một ít học sinh hiếu học, vì không muốn bị làm phiền, nên thường xuyên mới sách vở tới đây.
Lục Dương leo cầu thang lên tầng a.
Nhìn thoáng qua phòng học 302.
Giống như trong dự đoán của hắn vậy, không có một bóng người nào cả, còn người mình hẹn gặp kia thì chưa tới, Lục Dương cũng không đi vào trong phòng, mà tìm một phòng học đối diện, sau đó lặng lẽ đi vào đóng cửa lại, lưu một khe hở nhỏ để quan sát bên ngoài.
Hắn muốn nhìn một chút.
Rốt cuộc người nào hẹn hắn ra đây, vì mục đích gì.
Lục Dương ngồi ở trên ghế yên tĩnh chờ đợi, một lát sau, hắn đã nghe ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, tuy rằng ngoài hành lang có đèn, nhưng trong lòng Lục Dương vẫn có chút khẩn trương.
Mẹ kiếp.
Sao lại run chân thế này nhỉ.
Dù sao tòa nhà này hiện tại trống rỗng không một bóng người, nên chân của Lục Dương cũng tự run thôi, chứ không phải hắn sợ đâu, dù sao lúc xưa sống ở nhà ông ngoại ,Lục Dương cũng rèn luyện cho mình tư tưởng chủ nghĩ duy vật.
Lâm Viện Viện cũng vô cùng khẩn trương.
Sau khi vào tòa nhà, nàng liền bấm gọi cho Tống Giai, hơn nữa còn mang theo tai nghe, nhỏ giọng nói chuyện.
"Giai Giai tỷ, ta đã đến tàng ba rồi."
"Hiện tại là bảy giờ ba mươi ,khẳng định tên cặn bã kia vẫn chưa đến, đợi lát nữa hắn mà khi dễ ta, ngươi nhất định phải giúp ta a.
Lâm Viện Viện lần nữa xác nhận lại.
Là gan của nàng cũng rất lớn.
Ở một mình trong tòa nha không bóng ngươi cũng không một chút run sợ, dù sao nàng cũng học y đấy, phòng chứa thi thể còn đi qua mấy lần, nên chỗ này cũng như trò chơi con nít thôi, nhưng cũng không thể nói nàng không chút nào sợ được, dù sao ở đây hoàn cảnh xa lạ, đặc biệt sắp tới còn gặp phải một tên cặn bã hàng hiệu, nên trong lòng Lâm Viện Viện có chút lo sợ.
Đến bên ngoài phòng học 302.
Nhìn vào bên trong tối thui.
Lâm Viện Viện ở trên vách tường lục lọi một hồi, mới tìm được công tắc mở đèn, mở đèn lên, phát hiện bên trong không có ai.
"Giai Giai tỷ, Lục Dương vẫn chưa tới.
Lâm Viện Viện hạ thấp giọng nói nói ra.
"Ta đã nói rồi, hắn sẽ không tới đâu, ngươi về đi."
Tống Giai ở trong điện thoại nói ra.
"Không được, ta muốn chờ một lát, hắn là cặn bã nam, làm sao có thể buông tha cho mỹ nữ được ,khẳng định có chuyện nên tới hơi chậm một chút, ta sẽ đợi thêm mười phút nữa."
Lâm Viện Viện đóng cửa lại.
Tìm một chỗ ngồi xuống, cùng Tống Giai nói chuyện.
Đột nhiên.
Đùng một tiếng.
Đèn điện tắt hết.
Trong phòng học liền lâm vào một mảnh hắc ám.
"A."
Lâm Viện Viện sợ tới mới hét một tiếng.
"Lâm Viện Viện, ngươi bị làm sao vây?" Giọng nói Tống Giai ở trong điện thoại có chút gấp gáp.
Lâm Viện Viện tuy rằng bị đèn tắt làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại, dù sao bên ngoài hành lang vẫn còn ngọn đèn yếu ớt, nàng nhỏ giọng nói: "Trong phòng học đèn đột nhiên tắt hết, làm ta sợ muốn chết."
Lúc nói chuyện, ngực của nàng vẫn còn đang phập phồng, rõ ràng bị dọa cho sợ.
"Lâm Viên Viện, ngươi đừng có hò hét lung tung vậy không, làm tim ta cũng sợ muốn chết đây này." Tống Giai ở trong điện thoại mắng.
"Biết rồi, Giai Giai tỷ, để ta đi xem thử"
Ở trong phòng học quá tối, Lâm Viện Viện nghĩ đến nên đi ra bên ngoài, nàng cấm lấy tay nắm cửa mở một chút, phát hiện không mở ra, dùng thêm cả sức, cũng không được.
Lâm Viện Viện trở nên luống cuống.
Vừa rồi nếu nói đèn tắt là ngoài ý muốn, nhưng sao bây giờ cửa lại không mở được thế này, vừa rồi khi nàng vào, rõ ràng không có khóa cửa mà, Lâm Viện Viện dùng sức kéo vài cái, cánh cửa phòng 302 trước mặt nàng vẫn không chút xê dịch.
Vù vù vù.
Gió bên ngoài phía cửa sổ thồi vào, làm chiếc rèn treo tường bị lay động, giống như bộ tóc lù xù của nữ quỷ vậy.
Tiếng gió thổi vào ri rít.
"Lâm Viện Viện, sao ngươi không nói gì, đi ra chưa?"
"Hu hu, Giai Giai tỷ, ta xong đời rồi, cửa không mở được, ta bị nhốt ở đây rồi, ta sợ lắm..."
Lâm Viện Viện khóc nức nở.
"Cửa sao lại không mở được? Ngươi khóa cửa lại sao?"
"Không phải, vừa rồi ta nhớ mình không khóa mà, không có khóa cửa, nơi đây tối qua, ta sợ."
"Ngươi đừng có gấp, để ta đi qua xem, ngươi chờ một lát."
Tống Giai ở trong điện thoại nói ra.
Nhưng nàng lại không nghe được giọng nói đáp lại.
"Lâm Viện Viện."
"Giai Giai tỷ, điện thoại ta sắp hết pin rồi, ngươi mau qua đây."
"Được, ngươi chờ ta."
..
Bên ngoài phòng học 302.
Lục Dương nhìn cái khóa sắt trên cửa phòng, không sai, vừa rồi chính là kiệt tác của hắn, Lục Dương nghìn tính vạn tính, không nghĩ tới đây là trò đùa dai của Lâm Viện Viện.
Không cho nàng giáo huấn, nha đầu này còn tưởng mình là quả hồng mà nắm sao?
Nếu không phải Lâm Viện Viện cũng không mang ý xấu, Lục Dương thực sự không ngại, cho nàng vài bài học đâu, phải cho nàng biết rõ, đùa với lửa có ngày bị đốt đấy.
Nghe được giọng nói Lâm Viện Viện trong phòng học đang nói chuyện điện thoại, Lục Dương xoay người rời đi, cửa phòng hắn chỉ cũng khóa lại, không rút chìa khóa ra, nên Lâm Viện Viện kêu ngươi tới giúp, chỉ cần vặn mở là được, coi như không có ai tới, sáng mai sinh viên tới học, cũng sẽ phát hiện ra nằng, bất quá khả năng này tương đối nhỏ.
Rời khỏi tòa nhà khoa máy tính.
Điện thoại Lục Dương vang lên.
Là Trần Thu Nguyệt gọi tới.
"Lục Dương, có bận gì không?"
"Không có chuyện gì, sao vậy?"
Lục Dương hỏi.
"Đến chung cư Hoa Đình đi."
"Sao vậy, muốn anh à?"
"Ai muốn anh a, đồ thối, anh nhanh đến đây đi, em có việc muốn nói với anh, có cả Từ Thi nữa."
"Em gọi Từ Thi tới làm gì?"
Lục Dương không nghĩ tới Từ Thi cũng ở đó.
Nếu chỉ có hắn và Trần Thu Nguyệt hai người, từ nhiên sẽ không có cố kỵ gì, muốn chơi thế nào là chơi thế đó, nhưng có Từ Thi ở đó, thì không thể làm càn nữa rồi.
Nha đầu Từ Thi kia hết sức đơn thuần, không thể làm nàng hỏng mất được.
Nghĩ đến Trần Thu Nguyệt có chuyện quan trọng cần tìm mình, Lục Dương liền vội vàng hướng phía Tây Môn đi tới.
Lục Dương rời đi không lâu.
Tống Giai đã vội vàng đi vào tòa nhà dạy học khoa máy tính.
"Lâm Viện Viện, ta đến rồi, ngươi bây giờ đang ở phòng 302 phải không."
"Đúng vậy, Giai Gia tỷ, ta sợ lắm, ngươi mau tới đây."
"Được, ta biết rồi."
Tống Giai đi thẳng lên tầng ba.
Toàn bộ phòng học đều trống rỗng, đi trên hành lang có thể nghe thấy tiếng vang của bước chân, nếu như không phải còn có ngoại đèn yếu ớt, Tống Giai thậm chí nghĩ đến phương án mặc kệ Lâm Viện Viện, bản thân mình về trước.
Nha đầu ngu ngốc này, đang yên đang lành chạy tới đây làm gì, không phải là tự mình rước cực hay sao?
Mượn ánh đèn yếu ớt.
Tống Giai tìm được phòng 302.
Gõ cửa.
Không có người đáp lại.
"Lâm Viện Viện."
Tống Giai kêu một tiếng, sau đó nhìn chìa khóa đang treo nơi cửa, nàng mở khóa ra, sau đó mở cửa, liền nhìn thấy Lâm Viện Viện đang cúi đầu run cầm cập.
"Lâm Viện Viện, ta đến rồi đây."
Tống Giai đi tới, muốn cầm tay Lâm Viện Viện rời đi.
Lâm Viện Viện đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt chứa vài phần nghi hoặc: "Lâm Viện Viện là ai?"
"Ngươi không phải là Lâm Viện Viện sao?"
Tống Giai sửng sốt.
"Ngươi là ai?"
Nghe được giọng nói này.
Tống Giai lập tức cảm thấy một cỗ khí lạnh đang chạy dọc thân thể mình, toàn thân nàng nổi đầy da gà.
...
Gian phòng an tĩnh một hồi.
Bỗng nhiên.
Lâm Viện Viên vốn trang nghiêm bỗng nở nụ cười.
"Giai Giai tỷ, xem ra ta hù được tỷ rồi."
Tống Giai lúc này mới thở dài một hơi.
Xác nhân quả thật là nha đầu Lâm Viện Viện.
Nàng tức giận, ở trên đầu Lâm Viện Viện gõ một cái, nói ra: "Nha đầu chết tiệt này, ngươi ngứa da phải không, dám dọa ta sợ như vậy, làm ta thiệt thòi chạy đến đây cưới ngươi!."
Tống Giai tức giận muốn chết.
Lâm Viện Viện cười nói: "Ta đang báo thù a, đừng tưởng ta không biết, nhất định là do tên Lục Dương cố ý làm ta sợ, mới kéo công tắc điện, khóa cửa, thiếu chút nữa dọa được ta rồi."
"Ngươi muốn báo thù thì tìm hắn, tìm ta làm gì."
Tống Giai véo mà Lâm Viện Viện một cái.
"Ai bảo ngươi thường xuyên nói tốt về hắn."
"Nha đầu kia, ngươi muốn ăn đòn à."
Hai người cãi nhau ầm ĩ rồi rời đi.