Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 374: Ta Sẽ Chứng Minh, Hắn Là Cặn Bã! (1)




"Có ở đó không?"

Câu cửa miệng khi nhắn tin với người lạ trên QQ.

Lục Dương nhìn tin nhắn vừa mới được gửi tới.

"Ngươi là ai? Đừng có thần thần bí bí, không thôi ta xóa hảo hữu nữa a."

Sau khi gõ xong tin nhắn, Lục Dương bấm chữ gửi.

Sau một lát.

Đối phương liền đáp lại.

"Đừng có xóa mà, ta là sinh viên năm nhất của khoa ngoại ngữ, lúc trước ở sân vận động đã từng nghe ngươi hát, ta rất thích ngươi, ngươi có thể làm bạn trai của ta được không?"

Nói thẳng ra như vậy sao?

Thời điểm lễ chào mừng năm mới, Lục Dương có lên sân khấu biểu diễn một lần, tuy rằng lần đó hắn biểu diễn cũng không tệ lắm, nhưng cũng không đến mức nữ sinh trực tiếp thêm bạn tỏ tình thế này, hơn nữa còn cách nửa năm mới nhắn tin.

Trong này khẳng định có gì đó kỳ lạ.

"Xin lỗi, ta có bạn gái rồi."

Lục Dương trả lời.

Nhưng đối phương vẫn không chịu buông tha cho, còn nhắn lại: "Ta không ngại."

Không ngại ư?

Lục Dương cười cười.

Chấp nhận làm tiểu tam à.

Cũng quá giả trân rồi đó.

"Yêu cầu bạn gái của ta rất cao, trước ngươi gửi vài tấm anh ta xem đã."

Lục Dương tiếp tục cùng đối phương đấu trí.

Hắn rất muốn biết, đây là tác phẩm của ai, hắn có thể chắc chắn một điều, đối phương khẳng định là sinh viên, nhưng không phải năm nhất, hơn nữa, khả năng đối phương còn biết hắn, hoặc là nói, đối phương quen hắn, nhưng bản thân hắn lại không biết đối phương.

Một lát sau.

Tài khoản QQ có tên tình yêu tri tâm gửi đến hai tấm hình.

Lục Dương nhìn qua.

Nhịn không được lắc đầu.

Lên mạng tìm ảnh để gửi, thật sự cho rằng ta không biết lên mạng sao?

Hình ảnh chụp một nữ sinh rất đơn thuần, chất phác, loại nữ nhân này bình thường sẽ rất được nam sinh yêu thích, đối phương cũng biết điểm này, nên gửi cho Lục Dương, nhưng thủ đoạn đối phương quá vụng về rồi, đánh giá thấp tầm hiểu biết của Lục Dương về mình tinh của Hoa Hạ.

Nhưng Lục Dương cũng không vạch trần nàng làm gì.

Mà muốn biết, rốt cuộc mục đích của đối phương là gì.

Badger game sao?

Hay là....

"Xinh đẹp như vậy mà ngươi không có bạn trai sao?"

"Không có, gia đình ta rất nghiêm khắc, nói trước đại học không thể có bạn trai, ngươi là nam sinh đầu tiên ta ưu thích."

"Ngươi đã yêu ta thì tám giờ tối nay, khoa máy tính phòng học 302, ta đợi ngươi."

"Có phải...hơi nhanh không?"

"Ngươi không phải nói yêu ta sao? Nếu ngươi không muốn thì thôi."

"Được, không gặp không về."

Ký túc xã như sinh khu ba.

Nhìn Lục Dương gửi lại tin nhắn, Lâm Viện Viện nhịn không được nắm tay, hưng phấn nói một tiếng: "Hảo!."

"Lâm Viện Viện, ngươi bị chuột rút à?"

Bạch Thịnh ở một bên chải tóc hỏi.

Lâm Viện Viện hưng phấn nói: "Bạch tỷ, Giai Giai tỷ, ta đã tìm được bằng chứng Lục Dương là cặn bã rồi."

"Chứng cớ gì."

Bạch Thinh cất lượt xoay đầu lại.

Xú nha đầu Lâm Viện Viện này, lại làm cái gì vậy?

Tống Giai cũng liếc mắt nhìn Lâm Viện Viện, căn bản không tin Lâm Viện Viện có thể đào được chứng cớ gì, Lâm Viện Viện nói về vấn đề này cũng không phải một hai ngày đâu.

Các nàng cũng đã quen lâu lâu Lâm Viện Viện lại hô Lục Dương cặn bã.

"Lần này ta có chứng cứ thật sự."

Lâm Viện Viện biểu lộ tự tin mười phần.

Nàng vội nói ra:" Ta hôm tạo một nick clone, thêm bạn với Lục Dương, sau đó nói một câu ta thích hắn, Lục Dương liền hẹn ta ra gặp mặt."

"Hơn nữa còn tại phòng học của khoa máy tính, các ngươi thử tưởng tượng đi, gặp mắt tám giờ, lúc đó trời đã tối thua rồi, một mình gặp nhau ở phòng học, thì hắn muốn làm gì?"

Lâm Viện Viện đã nghĩ xong nội dung câu truyện rồi.

Tống Giai cùng Bạch Thịnh liếc nhìn nhau một cái.

Trong đầu các nàng bây giờ đều có suy nghĩ.

Lâm Viện Viện này, có phải điên rồi hay không.

"Thật mà, ta có bằng chừng Lục Dương nhắn với ta nè."

Lâm Viện Viện đưa tin nhắn trên QQ cho Tống Giai cùng Bạch Thịnh xem, còn nói thêm:" Những điều ta vừa nói alf sự thật, có tin nhắn trên điện thoại, dù sao cũng không làm giả được, các ngươi có thể lên xem có phải QQ của Lục Dương không, mới một ngày, hắn đã hẹn nữ sinh đi phòng học gặp mặt riêng, hiện tại các ngươi cũng biết được bộ mặt thật của Lục Dương chưa?"

Tống Giai nhìn thoáng qua đoạn hội thoại giữa hai người, mí mắt cũng hơi hơi nhảy dựng lên, mặc dù đã biết Lục Dương có bạn gái, nhưng không nghĩ tới, hắn lại hẹn nữ sinh khác đi ra ngoài.

"Khả năng hắn chỉ nói chơi thôi."

Tống Giai giải thích.

Lâm Viện Viện tức giận, thở hổn hển, nói ra: "Giai Giai tỷ, ngươi chính là đồ chấp mê bất ngộ, bằng chứng như núi, ngươi còn chưa tin phải không, được, tối nay, chúng ta tới phòng học 302 của khoa máy tính thì biết, xem hắn có tới hay không!."

Lâm Viện Viện cảm giác, Tống Giai càng ngày càng lún xấu rồi, sắp hết thuốc chữ, nên nàng phải giúp GiaiGiai tỷ thấy được bộ mặt thật của Lục Cặn Bã mới được.

"Ngươi muốn đi thì đi, ta không đi đâu."

Tống Giai lắc đầu.

Lục Dương với nàng hình như không có quan hệ gì, Lục Dương hẹn hò ai là quyền tự do của hắn, nàng tuy không thích nhưng cũng sẽ không cùng Lâm Viện Viện chơi trò này.

"Bạch tỷ tỷ."

Lâm Viện Viện lại nhìn Bạch Thịnh một chút, ánh mắt khẩn cầu.

"Ngươi sẽ không để ta một mình đối diện với cặn bã nam chứ."

"Tối nay hội Taekwondo của ta có hoạt động rồi, tự ngươi đi đi, ngươi yên tâm, Lục Dương không dám khi dễ ngươi đâu, nếu không được thì gọi Tống Giai giúp đỡ."

Vốn nghĩ đến gọi hai ngươi tới vạch trần Lục Dương, không nghĩ đến cả hai bọn họ đều không đi.

Lâm Viện Viện có chút chột dạ.

Nếu Lục Dương biết rõ, bản thân mình lừa gạt hắn, hắn có phải điên lên làm liều hay không...

Ánh mắt Lâm Viện Viện đảo vòng vòng.

Hắn hẹn gặp nàng ở phòng học, lá gan Lục Dương có lớn cũng sẽ không dám làm loạn ở đó, hơn nữa, chờ thời điểm hắn tới, ta liền gọi cho Tống Giai.

Lâm Viện Viện tự động viên chính mình, nàng quyết định sẽ hào hiệp hi sinh, hi sinh bản thân mình, để loại trừ đi khối u ác tính Lục Dương.

Nàng nói ra: "Các ngươi không đi thì thôi, ta đi một mình, dù sao hôm nay ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của hắn ta, Giai Giai tỷ, chờ ta đến địa điểm sẽ gọi cho ngươi, nếu...Lục Cặn Bã dám khi dễ ta, ngươi ở trong điện thoại phải ngăn hắn lại."

Tống Giai rất muốn nói.

Nếu Lục Dương thật sự khi dễ ngươi, ta ở trong điện thoại cũng chỉ sợ ngăn không được, nhưng nhìn bộ dạng khẩn cầu của Lâm Viện Viện, nàng vẫn gật đầu.