Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 37: Thu Hoạch Phong Phú




Mọi rợ tên là Tiền Mãn.

Dựa theo bối phận mà nói, hắn phải kêu Lục Dương là cậu, ông ngoại Lục Dương có bảy anh em, ông nội Tiền Quân là em nhỏ nhất trong số đó.

Khi còn bé, Lục Dương sống ở nhà ông bà ngoại vài năm, Tiền Mãn trước đây, mỗi ngày đều theo hắn đi tới bờ sông sau núi chơi, còn bị Lục Dương yêu cầu gọi là đại ca.

Tiền Mãn rất nghe lời, sau đó đổi cậu Lục thành Lục ca.

"Mọi rợ."

Lục Dương cũng gọi lại một tiếng, đứng dậy đi tới nghênh đón.

Vỗ bả vai Tiền Quân, cảm nhận cơ bắp cứng rắn, Lục Dương nói ra:" Ngươi cũng về sao? Năm nay có lẽ cũng lên cấp ba đi."

Lục Dương nhớ kỹ, Tiền Mãn nhỏ hơn hắn hai tuổi.

"Ta chưa từng đi học cấp hai a."

Tiền Mãn chất phác mà cười nói, tự hồ cảm thấy không đi học, là một sự tình vô cùng vinh quang.

"Cấp hai cũng không đi học."

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Dù sao cũng là năm 2010 rồi, việc đi học cũng trở nên phổ biến rộng rãi, không học xong cấp 3 thì cũng hoàn thành chương trình cấp 2, không giống như thời giải phóng, chỉ có gia đình có điều kiện mới đưa con mình đi học.

"Đúng vậy, sau quốc khánh mới bắt đầu đi học bổ túc, với lại đi làm việc thì người ta chê còn nhỏ nên không chịu nhận vào làm, nên ở nhà làm việc phụ gia đình, mấy ngày trước mới thu hoạch xong, bây giờ không có việc gì làm."

Tiền Mãn từ trên tay lấy một cái hộp ra, đưa tới, nói ra:" Đi câu cá không, vừa đào được mấy con giun."

"Câu cá? mà câu ở đâu?"

Lục Dương có chút động lòng, kiếp trước, Lục Dượng vô cùng ưu thích bộ môn câu cá, khi có thời gian rảnh rỗi, hắn thường đi câu để thư giãn.

Ở trong thành thị, muốn câu cá chỉ có đến mấy cái ao nuôi dưỡng câu cá do người ta thả ra, câu xong muốn đem về thì phải tính tiền, tự nhiên không sảng khoái bằng ở vùng dã ngoại.

Tiền Mã nói ra:" Ở phía sau núi có đập chứa nước, chúng ta đi đến đó câu."

Hắn chỉ vào một phương hướng.

Lục Dương nghĩ tới, cái chỗ kia vốn là một cái hồ chứa lớn, ở Tiền gia trang thì kêu là đập chưa nước, là tài sản tập thể của thôn, không có người nhận thầu, nên để không mấy nắm, có thể tùy tiện đến câu.

"Đi, tại sao lại không đi, mà ta không có cần câu."

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra.

Tiền Mãn lắc đầu: "Muốn cần câu làm gì, đệ đi tìm giùm ca một cái cây trúc là được rồi, dây cầu và lưỡi câu bên kia đều có, Lục ca chỉ việc mang theo thùng nước là được rồi."

"Được."

Lục Dương nhẹ gật đầu,

Khoảng cách từ Tiền gia trang đến thị trấn tương đối xa, phụ thân lại sợ mình không biết đi xe máy nên không cho chạy qua, xem ra chỉ có cách thư giãn bằng câu cá rồi.

Tiễn Mãn đà đào đầy giun, Lục Dương cũng không cần đi đào thêm nữa rồi.

Từ nhà bà ngoại cầm theo cái liềm, Lục Dương cùng Tiền Mãn đi vào một rừng trúc, Lục Dương chọn một cây trúc dài chừng bốn mét, sau đó liền dùng liềm chặt xuống, gọt đi vài góc cạnh dư thừa, rất nhanh một cái khung máy làm bằng trúc xuất hiện.

Cây trúc co dãn rất tốt, chỉ cần không gặp cá quá lớn, trên cơ ban đều không có vấn đề gì, với lại cần câu chỉ dài bốn mét, tỉ lệ gặp cá lớn cũng rất nhỏ.

Tiên Mãn câm bao chứa đồ nghề câu cá mang tới, Lục Dương từ bên trong tìm được dây cầu, lưỡi câu...Rất nhanh, mốt chiếc cần câu hiệu nhà làm xuất hiện.

"Xong rồi, chúng ta đi thôi."

Tiền Mãn có chút hưng phấn nói.

Lục Dượng chỉ thấy hắn mang theo một cái rổ đựng cá, có chút im lặng, nói: "Không mang theo tí rượu sao?"

"Rượu trong nhà, cha đệ không cho cầm theo."

Tiền Mãn có chút ngượng ngùng nói, cha của hắn là một lão tửu quỷ, lúc trước phát hiện hắn uống tí rượu, đã bị đánh một trận gần chết, đến bây giờ cũng có chút sợ.

Lục Dương biết đây là di chuyền từ tính cách ông nội Tiền Mãn, hắn vừa cười vừa nói. "Thế để ta chuẩn bị rượu, bất quá ngươi cũng có nhiệm vụ, đầu thôn không phải có xưởng chiên bánh sao? ngươi đem ít bánh về đây?"

"Lấy bánh làm gì?" Tiền Mãn có chút khó hiểu.

"Quay lại ngươi sẽ biết."

Lục Dương bảo Tiền Mãn đi lấy, còn hắn thì trở về phòng mình lấy một cái hồ lô rỗng, sau đó đem toàn bộ rượu đế hôm qua cha mình nhậu đổ vào hồ lô.

"Tiểu Dương, đi câu cá à."

Tiền Quân cùng Lục Vĩ nhìn thấy Lục Dương cầm theo thùng lớn đi ra, tò mò hỏi.

"Vừa rồi Tiền Mãn tới đây, rủ cháu đi đập chứa nước câu cá." Lục Dương trả lời.

"Có giun chưa? Để cậu tới bên kia đào cho vài con, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Tiền Quân cười nói.

Lục Dương: "Cảm ơn cậu, nhưng mà giun đã được Tiền Mãn đào rồi."

Mẹ của Lục dương cũng đi ra dặn dò:" Đến đập chưa nước thì cẩn thận một chút, đừng để bị rơi xuống đấy."

"Dạ mẹ."

Lục Dương mang theo cây gậy trúc, cầm theo thùng màu đỏ đi ra ngoài, trên đường đi tới, hắn gặp lại Tiền Mãn, trên tay còn cầm mấy cái bánh chiên.

Vượt qua ngọn núi, rất nhanh đã có thể nhìn thấy đập chưa nước, mấy ngày nay vừa vặn vào mùa thu hoạch, nên chỉ có mấy hài tử choai choai đến câu.

Lục Dương cùng Tiền Mãn tìm đến một chỗ, ngồi xuống lấy ra cần câu, Lục Dương đổ rượu vào mấy cái bánh chiên, sau đó nghiền nát, đem đôi xuống hồ.

Mọi rợ cũng làm theo tương tự.

"Mọi rợ, chúng ta thi xem ai câu nhiều hơn." Lục Dương ném cần câu ra ngoài, có chút hưng phấn nói.

Trời xanh mấy trắng.

Nắng vàng.

Gió thu lướt qua mặt nước trong biếc, một vài chiếc là vàng rơi xuống mặt hồ..

Một khung cảnh nông thôn tuyệt đẹp.

Tại khung cảnh như vậy câu cá, mới thật sự là hưởng thụ cuộc sống.

Phao không nhúc nhích, Lục Dương vẫn nhắm hờ mắt, nhiều năm câu cá như vậy, đã sớm làm hắn mất đi cảm giác hơn thua.

Đại khái qua chừng mười phút.

Lưỡi câu bên kia của Tiền Mãn đã có chút động đậy, liền dật một cái mạnh, hắn đã câu được một con cá, liền đứng dậy khoe khoang với Lục Dương.

Thật sự là trẻ con a.

Ngược lại Lục Dương cũng không vội vàng.

Rất nhanh một con cá đã cắn câu của hắn, phao dật dật vài cái, rất nhanh liền chìm xuống, Lục Dương nắm lấy cơ hội, trực tiếp nâng xào trúc lên.

Con cá trong nước vẫy vùng vài cái, trước tiếp bay lên trời, rơi vào một đống cỏ khô.

Lục Dương liền lấy nó bảo vào thùng.

Là một con cá trích vàng, cân nặng khoảng nửa cân, vây lưng sau lưng rất dài, giông như cánh thuyền buồm.

"Mọi rợ, thế nào?"

Lục Dương chỉ vào thùng.

Tiền Mãn đầy hâm mộ, nói ra: "Lục ca, ngươi thật giỏi, câu một lần đã được con cá trính lớn như vậy."

Lục Dương cũng thật cao hứng, cá trích hoang dã a, ở Lục Thành mà muốn tìm một con cá như vậy ư, không có chỗ mà mua đâu.

Coi như ở chợ trên huyện, muốn tìm loại cá này cũng không dễ, hơn nữa giá cả cũng không rẻ, 1 cân cũng bằng bảy, tám tệ.

Đem lưỡi cân móc vào con giun khác, ném xuống, Lục Dương tiếp tục chờ đợi.

Dùng bánh chiên pha rượu làm thành mồi phụ, rất nhanh thu hút không ít cá bên trong hồ nước, Lục Dương cũng câu được thêm vài con nữa.

Ở bên cạch không xa, Tiền Mãn cũng câu được vài con.

Hắn hưng phấn nói:" Lục ca, ngươi vẫn lợi hại như xưa, bánh chiên pha với rượu đế, cá ăn vào cũng không đủ sức mà quẩy nữa."

"Loại phương pháp này không nhiều người biết đâu, ngươi đừng nói ra, bằng không về sau chỉ sợ cá ở đây sẽ bị người câu hết."

Tiên Mãn cũng không ngốc.

Một phương pháp như vậy, phải giữ kín cho bản thân mình dùng rồi.

Giữa trưa Lục Dương cũng không trở về ăn cơm.

Thẳng đến hơn hai giờ chiều, Tiền Vân gọi điện tới, nói gia đình sắp về lại huyện thành, nói hắn nhanh trở về.

Lục Dương liền trả lại cần câu cho Tiền Mãn, cầm theo thùng màu đỏ đi về nhà bà ngoại.

Cá câu được không ít, cũng phải hơn bảy tám cân, đem một nửa lưu cho bà ngoại bồi bổ thân thể, phần còn lại Lục Dương treo lên xe máy cùng đi về thị trấn.

Về đến nhà, đã bốn giờ chiều.

Lục Dương tìm một cái túi nhựa, bỏ ít nước vào, sau đó từ trong thùng chọn năm con cá trích lớn, để vào trong.

Sau đó cầm theo túi nhựa liền ra ngoài.

Trước tiểu khu Thanh Sơn, Quan Nguyệt đã sớm chờ ở dưới.

"Những con cá này đều là anh câu được sao?" Quan Nguyệt nhìn vào tụi nhựa, thấy từng con cá trích lớn đang bơi lội.

"Ừ, ở dưới nhà bà ngoại câu được, đều là cá hoang dã, nấu làm canh mùi vị không tệ đâu, mấy con này cố ý lựa chọn cho em." Đem cái túi giao cho Quan Nguyệt, Lục Dương cũng không ở lại lâu, liền đạp xe đạp đi về.

"Quan Quan, người vừa rồi là ai?"

Lục Dương vừa đi, Vệ đại thúc liền cười ha hả đi tới.

"Thúc, là bạn học của cháu." Quan Nguyệt cười ngọt ngào.

"Không phải bạn học bình thường đâu, mấy ngày trước ta thấy Quan Nguyệt được người này chở về a." Bác bảo vệ mở miệng trêu ghẹo.

.