Giữa trưa.
Hai người tìm một nhà hàng ở bên cạch quảng trường dùng bữa.
Ăn uống xong, Lục Dương lại dẫn Quan Nguyệt đi dã ngoại thả diều, nhìn thiếu nữ vui vẻ chạy trong gió, trên mặt Lục Dương lộ ra dáng tươi cười.
Đây là một mở đầu hoàn hảo cho cái cặp đôi.
Thả diều xong, hơi mệt một chút, Lục Dương liền dẫn Quan Nguyệt đi xem phim, là một phim của Ngô Vũ Sâm sản xuất.
Kiếm Vũ !
Kiếp trước Lục Dương không có ra rạp chiếu phim xem phim này, về sau lại coi ở trên TV mấy lần, kịch bản không tệ, rất có phong cách võ hiệp.
Đặc biệt bên trong còn có một câu, làm Lục Dương khắc sâu trí nhớ.
"Ta nguyện hóa thân thạch kiều ngũ bạch niên, chịu 500 năm gió thổi, 500 năm phơi nắng, 500 năm mưa rơi, chỉ vì nàng có thể qua cầu."
Tuy rằng không nhớ rõ lắm, nhưng đại khái là ý tứ như vậy.
Quan Nguyệt xem vô cùng chăm chú.
Chứng kiến thời điểm nữ hiệp khách bị đuổi giết, nàng còn khân trương nắm chặt tay Lục Dương, trong lòng Lục Dương suy nghĩ, lần sau đi coi phim, có nên mang Quan Nguyệt đi coi phim kinh dị không, đoán chừng có thể chiếm tiện nghi không ít.
Xế chiều.
Lục Dương mới đưa Quan Nguyệt về.
Trở lại nhà mình, nhìn thấy phụ thân đang cầm theo một thùng xăng, đổ vào chiếc xe gắn máy kia, cố gắng khởi đông nó.
Xe máy cũng rất cũ kỹ rồi, lúc Lục Vĩ còn làm nhân viên tạp vụ đã dồn tiền mua chiếc xe này, cũng không dám sử dụng, hàng ngày đi làm ông cũng chỉ đạp chiếc xe đạp.
Phủi bụi xong, Lục Vĩ đổ xăng vào xe, ấn vào đề ga, không có tiếng kêu, xem ra là để trong nhà thời gian quá dài, Ắc-quy cũng hết điện rồi.
Xem ra cũng không phải vấn đề lớn.
"Tiểu Dương, đem can dầu ra đây."
Lục Vĩ nói một cầu, liền leo lên xe ngồi, đem chân mình đạt vào bàn đạp, đạp mạnh một phát, rốt cuộc xe máy cũng phát ra âm thanh.
Lên máy rồi.
Sắc mặt Lục Vĩ hiện nét vui mừng.
Rồi hắn hướng Lục Dương nói ra: "Sáng mai, gia đình chúng ta liền đi thăm bà ngoại, hôm nay ngủ sớm một chút."
Tiền Vân công tác trong căn tin trường học, trường học được nghỉ, nàng cũng được nghỉ theo, bây giờ nàng đang ở trong phòng bếp xào rau, trên cổ cũng mang chiếc dây chuyền Lục Dương mua tặng.
"Hôm nay đi đâu chơi?"
Tiền Vân đem món ăn bưng lên bàn, lúc đi qua Lục Dương liền thuận miệng hỏi một câu.
"Đi thăm thầy Đổng, lại đi dạo quảng trường một tí, xong đi xem phim." Lục Dương thành thật trả lời.
"Một mình còn?" Tiền Vân đang lấy dĩa, chuẩn bị dọn đồ ăn ra.
"Không phải, cùng một bạn học."
Lục Dương từ trong phòng bếp lấy một đôi đũa, ăn một miếng, mùi vị không tệ, đồ ăn bên ngoài có ngon thế nào, cũng không bằng món ăn ở nhà làm được.
Nghe được Lục Dương cùng bạn học đi chơi, trong lòng Tiền Vân suy đoán, cũng không tiện hỏi nhiều, lại dọn một dĩa lên bàn, hướng ra ngoài sân kêu Lục Vĩ vào dùng cơm. Rất nhanh một nhà ba người đã ngồi xuống.
Một nồi cơm, hai món ăn, nhà ba người, bốn mùa bình an, cuộc sống của người bình thường chính là như vậy.
Rạng sáng ngày thứ hai.
Lục Vĩ lái xe máy, mang theo một nhà ba người rời thị trấn, đi đến nhà bà ngoại Lục Dương ở Tiền gia trang
Tiền gia trang nằm ở gần huyện Thanh Sơn, là một thôn xóm nhỏ, trong thôn chỉ có khoản mười hộ, trên dưới không quá một trăm người, bởi vì tứ phía đều là núi, ruộng đồng thì phân tán, hơn nữa đường dẫn vào thôn cũng không dễ đi, cũng không thông với các làng khác, chỉ cần một trận mưa là con đường trở nên lầy lội.
Loại đường như vậy, máy gặt lúa căn bản không thể đi qua, thế cho nên thời điểm thu hoạch hằng năm, đều phải bản thân tự mình xuống ruộng thu hoạch.
Đường không dễ đi, xe máy mất gần một giờ mới tới nơi, trên đường còn bị tắt máy một lần.
Xe dừng trước một ngôi nhà ngói ba gian.
Cậu nhỏ Lục Dương nghe được tiếng xe, liền chạy ra đón.
"Ảnh rể, tiểu Dương, sao hôm nay về sớm vậy?"
Tiền Quân rút ra một điếu thuốc lá, đưa cho Lục Vĩ, là loại Thải Điệp, có gia hai tệ một hộp, bởi vì giá rẻ, ở khu vực nông thôn đều sử dụng loại này, đáng tiếc mười năm về sau loại thuốc lá này triệt để biến mất.
Lục Dương nhớ kỹ ngoài trừ Thải Điệp còn có Xuân Lôi,Hoa Sơn Trà... đều có giá cả vô cùng tiện nghi, khi Lục Dương còn nhỏ, hắn thích nhất thu thập những bao thuốc lá, sau đó gấp thành hình tam giác, sau đó dùng nó để chơi trò chơi với bạn bè trong xóm.
Lục Vĩ cũng không khách khí, nhận lấy, tuy rằng lâu chưa gặp cậu em Tiền Quân, nhưng tình cảm giữa họ vẫn rất tốt.
"Có làm một điếu."
Tiền Quân nhìn xem Lục Dương.
Bất quá, chưa đợi Lục Dương trả lời, Tiền Vân trực tiếp vỗ vào tay em trai mình, nói ra: "Từ trước đến nay, ngươi có thấy người cậu nào lại đi đưa thuốc cho cháu mình không, lớn bao nhiêu rồi, vậy mà vẫn chưa kết hôn."
Được rồi.
Một câu đã khiến cho Tiền Quân ngượng ngùng thu tay lại, những lời nói này của Tiền Vân, lực sát thương rất cao đấy.
"Đại Lâm còn chưa tới sao?" Lục Vĩ nói ra.
"Vừa rồi có gọi điện, nói trên đường bị nổ lốp xe, đang phải vá lại, đoán chừng một tí nữa mới tới nơi."
Dì nhỏ của Lục Dương sống tại thị trấn khác, cùng chồng mình mở một quán ăn nhỏ, bán một ít bữa sáng, chỉ có kinh doanh buổi sáng nên thời gian còn lại khá rảnh rỗi, vì vậy cũng về đây hỗ trợ.
"Không cần đợi nữa, đi gặp mẹ trước, sau đó trực tiếp đi tới ruộng đi."
Lục Vĩ mang theo Lục Dương đi vào phòng bếp, bà ngoại Lục Dương vẫn còn ở bên trong bận rộn, chứng kiến mấy người con tới, nói ra.
"Ta làm một ít sủi cảo, đợi lát nữa các con đem tới ruộng ăn, mang nhiều một chút nước ấm, thời tiết nóng không thích hợp uống nước lạnh."
"Biết rồi mẹ."
Tiền Quân cười ha ha trả lời.
Nhìn như vậy thôi, nhưng mà cậu nhỏ Tiền Quân rất hiếu thuận, thời điểm bà ngoại nằm viện, hắn liền đem căn nhà bán đi để chạy chưa cho lão nhân chưa bệnh, bất quá, gia đình Lục Dương biết được, kịp thời đem mua lại.
Tuy rằng biết gia đình của hai người chị mình lăn lộn không tệ lắm, nhưng Tiền Quân chưa bao giờ đòi hỏi lấy tiền, cái gì mà tiền chăm sóc mẹ, Tiền Quân chưa bao giờ xin lấy một lần.
Nghèo nhưng cốt khí không nghèo, đấy chính là người họ Tiền.
Đây cũng là nguyên nhân Lục Dương rất ưu thích gia đình bên ngoại hơn gia đình bên nội của mình.
Một bên tuy nghèo nhưng tốt bụng, một bên tuy giàu lại kiêu căng.
Người bình thường cũng biết nên lựa chọn thế nào.
"Tiểu Dương đã lớn vậy rồi à, học đại học rồi, về sau khằng định tiền đồ tươi sáng." Bà ngoại mở miệng khen ngợi.
Trong suy nghĩ của bà, thi đậu đại học là việc rất lợi hại, nhưng mà đó là sinh viên thời xưa, thời nay rất nhiều đại học khuếch trương tuyển sinh, lại có nhiều phương thức nhập học, nên sinh viên ra trường cũng không lợi hại hơn mấy bác nông dân."
"Mẹ, hiện tại trời còn mát, bọn con đi ra ruộng trước, có gì tí nữa gia đình Đại Lâm đi tới, ngươi nói họ qua sau cũng được."
Trước mặt mẹ vợ của mình, Lục Vĩ còn rất ngại ngùng.
Lục Dương cùng bà ngoại nói một tiếng, sau đó theo sau mấy người đều ra cầm liềm,xẻng đi tới ruộng đồng, mẹ Lục Dương cũng đi theo, lúc nhỏ bà cũng từng là cao thủ gặt lúa.
Lục Dương muốn mua máy gặt cho họ, nhưng khi đến nơi, từ trên nhìn xuống, là ruộng bậc thang, liền biết không có khả năng sử dụng, chỉ có cách thu hoạch cơ bản, đó là thu hoạch bằng máy chạy bằng cơm.
Lục Dương cầm liềm xuống hỗ trợ.
Tuy rằng động tác của hắn rất ngu, nhưng cũng gặt được không ít, bất quá, không đến một tiếng sau, Lục Dương đã thở hồng hộc, nhìn phụ thân hắn cùng cậu nhỏ, vẫn như trước như máy gặt lúa.
Sau lưng có tiếng nói truyền đến, Lục Dương quay lại nhìn, là dì nhỏ cùng chồng đi đến.
"Tiểu Dương, thật sự là kỳ lạ nha, ngươi vậy mà cũng đi gặt lúa."
Từ sau bước đến, dì nhỏ đã thấy Lục Dương đang "chặt" một cây lúa, trêu ghẹo nói.
Lục Dương lau mồ hôi, nói ra:"Dì, cháu hiện tại mới nhận ra, gặt lúa cũng không phải một việc dễ dàng, eo của cháu đều muốn mệt chết rồi."
"Ngươi chỉ học được da lông bên ngoài, thu hoạch được vậy cũng là không tệ rồi, gặt lúa là một việc có kỹ xảo, ngươi không biết cách khẳng định rất mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, để dì."
Dì nhỏ cùng chồng mình bắt đầu thể hiển, từ chỗ Lục Dương gặt dở lúc nãy, bắt đầu, tốc độ so với Lục Dương gặt vừa rồi nhanh hơn không ít.
Lục Dương bây giờ mới nhận ra, làm việc gì cũng phải có kỹ thuật, hắn thay đổi cách khác, đi theo gia đình dì nhỏ đem cây lúa buộc lại.
Di nhỏ vừa gặt vừa nói chuyện phiến với chị của mình, nhìn thấy dây chuyền trên cổ, cười nói:"Chồng của tỷ thật tốt, mới mua dây chuyền cho tỷ sao."
Tiền Vân liếc mắt đên Lục Vĩ đang bận rộn gặt lúa, nói ra:"Đời này cũng không trông cậy được vào lão ấy, là Tiểu Dương mua cho chị."
Tiền Bình nói ra:"Đứa nhỏ tiểu Dương này thật có hiểu, tiểu Vũ nhà em sau này cũng được như vậy thì tốt."
"Tiểu Vũ năm nay mười một rồi nhỉ?"
"Đúng vậy năm sau phải ôn thi đại học rồi."
Cả gia đình ba người bận rộn hai ngày rưỡi, mới thu hoạch xong mười mẫu ruộng, tuy rằng mệt mỏi, nhưng mọi người đều rất vui, Lục Dương cũng cảm giác khí lực tăng thêm không ít.
"Dương ca."
Ngồi ở cửa nhà bà ngoại, Lục Dương đột nhiên nghe được có người gọi mình.
Lục Dương nhìn về phía trước.
Cánh cửa mở ra, một thân ảnh trẻ tuổi, đen gầy xuất hiện.
Một cái tên trong đầu Lục Dương hiện lên.
Lục Dương thốt ra:"Mọi rợ."