Học giỏi, có sự nghiệp, có thể chịu được gian khổ, trung thực...Có những thứ này trên thân, nữ sinh ưa thích cũng là chuyện bình thường.
"Tin tức này có chút sốc nha."
Lục Dương chậc lưỡi một phen.
Lý Minh Bác sẽ là người thứ hai thoát khỏi độc thân trong phòng này sao?
Đương nhiên.
Đinh Siêu nói, chỉ có thể tin một nửa, không thể nói hắn nói dối, nhưng quỷ cũng biết hắn phóng đại lên gấp mấy lần.
"Siêu ca, ngươi cũng phải nhanh kiếm bạn gái đi thôi."
Lục Dương vỗ vai Đinh Siêu.
Lưu Lỗi mới đi vứt rác về, thấy hai người thì thầm to nhỏ, tò mò hỏi: "Các ngươi đang nói gì thế?"
"Nói một chút việc về Minh Bác."
Lục Dương trả lời.
Lưu Lỗi đặt muỗng vào chỗ cũ, nói ra: "Là chuyện của Thẩm Yên cùng Minh Bác phải không, Siêu ca cũng nói cho ta biết rồi, hắn còn nói không được nói cho người khác biết."
"Đậu má mày Đinh Siêu!."
Lục Dương cảm thấy vừa rồi mình như tên ngốc bị hắn đùa giỡn vậy.
Gia hỏa này, đáng đời bị bàn tử cưỡng hiếp.
...
Ngày 31 tháng năm, trời nắng.
Trời trong nắng ấm.
Lữ Tiểu Vũ ngồi bên tay lái phụ của Lục Dương, Lục Dương lái xe, dựa theo ước định lúc trước, ngày hôm nay hắn chở Lữ Tiểu Vũ đi thi.
Không thể không khen, mấy người tốt nghiệp từ đạo học Tsunghia năng lực đều rất mạnh, mới tới nửa tháng, đã giúp Lữ Tiểu Vũ rút ra thời gian đi học lái xe, luyện được hai ngày, Lữ Tiểu Vũ tự tin tràn đầy, nói cuộc thi này mình có thể dễ dàng vượt qua.
Nếu như nói lúc trước Lữ Tiểu Vũ bị mắc chứng rối loạn thì cử, thì bây giờ đã trở thành tự tin quá mức trước cuộc thi.
Lục Dương thật sự không muốn đả kích nàng, hắn có chút lo lắng, lần này Lữ Tiểu Vũ bị rớt, nàng có khóc lóc cả tuần hay không.
Địa điểm thi vẫn như lần trước, Lữ Tiểu Vũ theo thường lệ đi tới điểm thi trước nửa giờ, dùng hai trăm tệ để mua nửa giờ luyện xe, không thể không nói, cái sân huấn luyện này quả thật biết kiếm tiền.
Lấy được chìa khóa xe.
Lục Dương hỏi: "Có muốn ta ngồi chung hay không."
"Được, giúp ta xem một chút cũng được."
Lữ Tiểu Vũ mở cửa xe.
Lục Dương cũng lên xe, chủ yếu là Lục Dương vẫn có chút lo lắng cho Lữ Tiểu Vũ, nếu xảy ra tình huống như lần trước, bản thân hắn mà không có ở đây, khẳng định xảy vấn đề, lần này lên xe, nếu như Lữ Tiểu Vũ không lái được, hắn sẽ tranh thủ thời gian khuyên nàng về công ty làm việc.
Tiến vào ghế phụ, Lục Dương thắt chặt dây an toàn.
Theo đạo lý mà nói, bài hai cũng không có gì nguy hiểm, cũng không phải lái ở ngoài đường, căn bản không cần phải thắt chặt dây an toàn như vậy, nhưng ai bảo người lái lại là Lữ Tiểu Vũ cơ chứ, vẫn nên đảm bao an toàn bản thân một chút.
Lữ Tiểu Vũ lên xe.
Điều chỉnh lại vị trí ghế lái, sau đó thắt dây an toàn, nổ máy khởi động.
Lần này so với lần trước càng vững vàng hơn.
Ải đầu tiên, Lữ Tiểu Vũ chuyển làn hợp lý, thời điểm chuyển làn xe cũng không chạm vào vạch, quả nhiên, Lữ Tiểu Vũ phải có tự tin nên mới dám tới đây thi, đoán chừng thời điểm nàng đi học, cũng phải ôn bài thật kĩ rồi mới vào thi.
Lần thư hai chuyển làn cũng không có vấn đề gì.
"Được, có tiến bộ."
Lục Dương khen ngợi một câu.
Hắn không có quên, lần trước Lữ Tiểu vũ toàn bị cảnh báo ở chỗ này đấy.
Đỗ xe vào bãi, Lục Dương còn lo lắng Lữ Tiểu Vũ đảo vô lăng không đều, không nghĩ đến là hắn lo lắng quá mức, mặc dù đỗ xe không đẹp lắm, những cũng hợp lệ.
Sau đó chính là hạng mục lên dốc.
Có lẽ là do bóng ma tâm lý từ lần trước.
Nên Lữ Tiểu Vũ đột nhiên khẩn trương lên.
Ánh mắt căng thẳng nhìn cái dốc trước mặt.
Cuối cùng Lữ Tiểu Vũ cũng vượt qua con dốc.
Rồi theo từng bước đã được học trước ở trường làm theo, nhìn ngươi chiếu hậu đằng sau, quan sát điểm đỗ xe kết thúc, đến nơi, Lữ Tiểu Vũ đánh tay lãi, đưa xe vào bãi, sau đó radio vang lên giọng nói, chưa đỗ đúng điểm, trừ một trăm điểm.
"Làm sao có thể?"
Lữ Tiểu Vũ mở to hai mắt.
Nàng còn tưởng lỗ tai của mình bị nghe nhầm.
"Máy móc có phải bị hư rồi không?"
Lữ Tiểu Vũ nhìn Lục Dương.
"Có mà cái đầu ngươi hư á."
Lục Dương nhịn không được nói ra.
"Hừ, ta rõ ràng đỗ đúng điểm rồi mà."
"Đúng không? Vậy ngươi thò đầu ra nhìn đi."
Lữ Tiểu Vũ kiên trì cho mình làm không sai, nhưng đợi đến lúc nàng thò đầu ra nhìn, mới phát hiện bản thân mình theo thói quen, dừng xe lại quá vạch ra xa, khó trách nàng lại bị trừ nhiều điểm như vậy.
"Làm sao có thể như vậy?"
Lữ Tiểu Vũ luống cuống, nàng thực hành ở trường học tốt lắm mà.
Lục Dương đành nói: "Sân trường học ngươi tập luyện, cùng sân thi lái xe không giống nhau, tuy rằng cùng một dấu hiệu, nhưng mà xe lại khác nhau, ghế xe có chỗ cao chỗ thấp, bao gồm cả tư thế ngồi khi lái, dẫn đến ảnh hưởng phán đoán của ngươi, nhiều nhân tố ảnh hưởng như vậy, đỗ sai điểm cũng là chuyện dễ hiểu."
"Vậy làm sao bây giờ ?."
Tâm tình của Lữ Tiểu Vũ sa sút.
Qua được cửa ải này, đằng sau đều dễ đối với nàng, không nghĩ tới lại bị kẹt ở đây.
"Ta có một cách."
Lục Dương cười nói.
Lữ Tiểu Vũ mong chờ nhìn Lục Dương.
"Nói nhanh đi."
"Ngươi bảo ta nói là ta phải nói à, thế chẳng phải quá mất mặt rồi sao, trừ khi ngươi kêu ta một tiếng cha...nhầm, ca ca."
Nghĩ đến Lữ Bảo Hoa vẫn còn đang dạy mình môn tự chọn, Lục Dương cảm giác mình nên kiềm chế lại.
"Ca ca, xin rủ lòng thương xót tiểu nữ, nói cho tiểu nữ biết biện pháp đi."
Không nghĩ tới Lữ Tiểu Vũ lại phối hợp như vậy.
Lữ Tiểu Vũ, tôn nghiêm của ngươi đâu?
Cốt khí của ngươi đâu rồi?
Lục Dương mở cửa xe đi xuống, nhìn Lữ Tiểu Vũ nói: "Đánh lái về thẳng trước mặt một chút."
Dựa theo lời của Lục Dương, Lữ Tiểu Vũ đánh hướng xe về phía trước.
"Được rồi, ngừng."
Vị trí hiện tại của Lữ Tiểu Vũ, vừa đúng tiêu chuẩn đỗ xe.