Phòng ăn khách sạn cũng rất lớn, rộng ít nhất khoản bốn năm mươi mét vuông, ở giữa có một cái bài tròn, phía trên trải khăn trải bàn vàng, ở giữa còn đặt một lọ hoa tươi, trên trần nhà treo bóng đèn thủy tinh, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
"Mọi người thoải mái ngồi đi."
Lục Dương nói một tiếng.
Sau đó hắn cầm lấy menu gọi đồ ăn.
Đồ ăn ở trên menu tương đối nhiều, giá cả thì nói thế nào nhỉ? Đối với người bình thường thì nhất định là đắt rồi, nhưng đối với Lục Dương, cũng không coi vào đâu.
Chọn vài món như cua hoàng đế, tôm hùng Úc, còn có mấy món chiêu bài ở khách sạn, đều được Lục Dương chọn hết, chọn xong hắn đưa menu qua cho Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ chọn thêm ba món cá.
Sau đó đưa cho mấy người khác, mấy người còn lại đều khoát tay, ý bảo khách theo ý chủ.
Lục Dương nhận lại, lại kêu thêm vài món nữa, sau đó gọi thêm hai bình rượu vang hai nghìn tệ một bình, xong xuôi hắn mới trả lại menu cho nhân viên.
"Mọi người trước kia từng tới Lục Thành chưa?"
Lục Dương ngồi ở bên cạnh Lữ Tiểu Vũ.
Bên tay trái của hắn là ba nam sinh, bên tay phải của hắn là bốn nữ sinh, tổng cộng có tám người, vừa vặn ngồi đầy bàn tròn.
"Tôi có tới một lần."
Nam sinh tên Vương Băng nói ra.
Những người khác thì lắc đầu.
Đi vào phòng, Đường Tĩnh cũng tháo kinh râm xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của mình, nàng nhẹ giọng nói :"Lục lão bản, thừa dịp thức ăn còn chưa dọn lên, có thể nói đại ngộ của chúng tôi khi vào công ty được không?"
Nhưng người khác nghe vậy cũng ngồi nghiêm chỉnh hắn lên.
Đây cũng là vấn đề mà bọn họ quan tâm.
Trên mạng nói ra sao, cũng không bằng lão bản ra mặt hứa hẹn trực tiếp.
Lục Dương nói ra: "Chuyện này tôi đã thương lượng với giám đỗ Lữ, nếu mọi người gia nhập vào công ty, đãi ngộ sẽ là cấp C2, trước mặt công ty bây giờ, cũng chỉ có vài người có đãi ngộ như vậy, hơn nữa, tiền lương cùng thưởng một tháng trên cơ bản sẽ hơn vạn, tuy nhiên, mọi người đều tư ngàn dặm xa xôi đến đây,nên trong lòng có chút băn khoăn, như vậy đi, tiền lương căn bản của mỗi người đều hơn một vạn, bảo hiểm với các phúc lợi khác trên cơ bản đều có, mặt khác, cân nhắc mọi người trưa quen thuộc với Lục Thành, công ty còn có thể cung cấp nơi ở, một người một phòng, về phần đồ ăn, thì không cần phải nói, công ty chúng ta nằm trong trường đại học, vì vậy giá cả ở đó vô cùng rất rẻ."
Nghe được Lục Dương nói vậy.
Mấy nam sinh có chút động tâm.
Dù sao lương căn bản đã một vạn, đã rất cao rồi.
Huống chi công ty còn cung cấp nơi ở cùng bảo hiểm,...coi như ở mấy thành thị cấp một, đãi ngộ cũng chỉ vậy thôi, bọn họ vừa mới tốt nghiệp, nên cũng không dư dả gì nhiều, bọn họ cũng muốn tiết kiệm cho mình một số tiền, tuy ở Bắc Kinh hay Thượng Hải, tiền lương cũng có thể nhận được như vậy, nhưng ở đó vật giá lại cao, làm nhiều nhưng cũng không tiết kiệm được đồng nào.
Nhưng ở Lục Thành thì khác.
Không cần nói đến tiền thuê nhà, tiền lương căn bản đã hơn một vạn rồi, ăn cơm ở căn tin, một tháng coi như hết mấy trăm tệ là đủ, còn dư lại cũng hơn tám nghìn.
"Đãi ngộ cũng không tệ lắm."
Đường Tĩnh nhìn nữ sinh bên cạnh.
Một nữ sinh khác hỏi: "Nếu chung tôi vào công ty làm, thì phụ trách công việc gì?"
Lục Dương nhìn nàng một cái, nói ra: "Mời mọi người đến đây, tự nhiên làm công tác quản lý rồi, trước mặt công ty có nhiều ban ngành chưa có quản lý, như bộ phận Operations, bộ phận thương mại điện tử, bộ phận phục vụ khách hàng, còn có Studio Tiểu Vũ, chức vụ cụ thể sẽ do Lữ Tiểu Vũ an bài, đại khác là cấp bậc chủ quản."
"Về phần sinh viên tốt nghiệp khoa máy tính, trực tiếp đến bộ phận kỹ thuật làm việc, hưởng thụ đãi ngộ kỹ sư, mặt khác, mấy người làm hệ thống IOS, có thể bắt tay vào làm dự án, mỗi tháng hoàn thành KPI dự án có thể nhận được năm ngàn tiền thưởng."
Lời này vừa nói ra.
Trương Ngạn Bác cùng Vương Băng đều mừng rỡ không thôi.
Bon hắn đều học phát triển IOS, nên bắt tay vào làm dự án luôn thì không có gì khó, điều này cũng đại biểu cho tiền lương của bọn hắn có thể thêm được năm nghìn, chính là một tháng một vạn năm.
Đãi ngộ này đã vượt quá mong đợi bọn họ.
Lục Dương còn nói thêm: "Quản lý cũng được trích phần trăm theo dự án, chờ đến công ty sẽ biết, nếu như team nào quản lý phụ trách có kết quả tốt, mỗi tháng đều nhận thêm không ít tiền thưởng."
Lục Dương cũng trấn an ba nữ sinh một hồi.
"Chủ tịch Dương, hiện tại Csite đã có chút danh khí, ngài có định đem công ty đổi địa phương không?"
Trương Hạo hỏi.
Lục Dương lắc đầu: "Tạm thời tôi chưa có quyết định này, với lại mà nói, công ty ở chỗ nào cũng vậy, chẳng có gì khác nhau, hiện tại chúng ta cần là sự ổn định phát triển, không cần phải quá hào nhoáng, nhưng vài năm sau, chờ tôi tốt nghiệp khỏi đại học rồi, nhất định phải chuyển đi, khi đấy Csite sẽ có một tòa nhà riêng của mình.
Một tòa nhà riêng.
Vậy chẳng phải nói, Lục Dương muốn phát triển thành một tập đoàn sao.
Csite thật sự có thể phát triển đến trình độ kia sao.
Tuy mọi người đều có tâm tư khác nhau, nhưng bây giờ bọn họ đều bị tham vọng của Lục Dương làm kinh sợ.
Chưa kịp bình tâm lại, nhân viên đã mang đồ ăn lên.
Lại mở một chai vang đỏ.
Một bữa ăn rất vui vẻ, mấy người sinh viên cũng là lần đầu tiên hưởng thụ ẩm thực xa xỉ như vậy.
Cuối cùng tính tiền hết bảy nghìn. Sau khi ăn xong, Lục Dương tìm một người lái xe giùm, còn Lữ Tiểu Vũ bắt xi, dẫn đám con gái tới Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông.
Nhìn sinh viên lui tới trong trường.
Trương Ngạn Bác cảm thán, nói: "Chúng ta cũng rời khỏi mái trường một năm rồi, cũng nhanh quá đi."
"Không nghĩ tới chúng ta lại gặp cảnh này thêm lần nữa."