Đại khái bảy giờ tối, Lục Dương mới thu đủ tiền thuê nhà của năm nhà, tổng cộng là hai nghìn ba trăm năm mươi tệ, nếu như tính luôn tiền điện, có lẽ có khoản hai nghìn năm trăm.
Cũng may mình không phải kẻ ăn hại.
Nhận tiền từ từng hộ gia đình, trong lòng Lục Dương có chút cảm thán, nếu như cả đời mình muốn tầm thương vô vị, làm một chủ thuê nhà cũng quả thật không tệ, đầu tháng cứ chỉ đi thu tiền.
Điểm thoải mái nhất của việc này là không cần phải nhìn sắc mặt của lão bản mà làm việc.
Chu Đình Đình có tiền thuê nhà ít nhất, nàng trước kia ở tầng sáu, nên giá cũng thấp nhất, cũng chỉ 180 tệ một tháng, cộng thêm tiền nước nữa thì hai tháng mới có 380 tệ, Lục Dương vốn không muốn thu tiền của nàng, nhưng Chu Đình Đình cứ một mực kiên trì đem tiền nhét vào tay hắn.
Nhìn ba tờ một trăm tệ, cùng một chồng tiền lẻ khác, Chu Đình Đình có chút lưu luyến không rời, trong lòng Lục Dương có chút không đành lòng.
Nữ nhân này thật kỳ lạ.
Nói nàng kèo kiệt đi, thì trả lại tiền nhà, nàng một mực cũng không nhận, mà nói nàng hào phóng...được rồi, cái này không có vị dụ nào cả, Chu Đình Đình tuyệt đối không phải người hào phóng.
Chỉ có thể nói nàng có tam quan tích cực đi.
Nếu về sau mình phá sản, tìm một người vợ như Chu Đình Đình cũng được, có lẽ sẽ rất nhanh sẽ Đông Sơn tái khởi.
"Đi thôi."
Lục Dương đóng lại sổ sách, nhìn thoáng qua Chu Đình Đình.
"A, được rồi."
Chu Đình Đình đi theo Lục Dương xuống dưới.
Đi vào tầng một, Lục Dương đi vào gian phòng cất sổ sách rồi cầm dưa hấu lên, Chu Đình Đình tưởng Lục Dương muốn đi về, nên cũng cầm túi táo theo hắn.
Ai biết Lục Dương không phải đi ra ngoài, mà hướng tầng hai đi lên.
"Lên tầng hai."
Nhìn thoáng qua Chu Đình Đình có chút mơ hồ, Lục Dương nói ra.
"Sao phải đi lên nữa."
Chu Đình Đình cũng theo sau đi lên.
Đợi đến khi Lục Dương đem hai quả táo đặt dưới góc tường phòng nàng, Chu Đình Đình mở hiểu đại khái ý tứ của Lục Dương, nàng vội vàng nói: "Ngươi để ở đây làm gì vậy? Sao không mang về đi."
"Mang về làm gì? Ta vốn mua cho ngươi mà."
Lục Dương cười nói.
Hắn đánh giá gian phòng của Chu Đình Đình, so với lần trước mình vào, thì căn phòng sạch sẽ hơn nhiều, phía trên bàn phòng khách, còn đặt một chậu lục la, nhìn qua rất có không khí mát mẻ
Chu Đình Đình nói ra: "Ngươi mua trái cây cho ta làm gì? Ta không cần đâu, vô công bất thụ lộc."
Lục Dương nói: "Ai nói ngươi không có công lao, ngươi vừa rồi giúp ta cũng là một đại ân rồi, còn có thời điểm lần trước ta tới đây, ngươi không phải mời ta ăn bún thập cẩm cay sao? Ta tặng ngươi trái cây , coi như có qua có lại đi."
"Nhưng bún thập cẩm không đặt a."
"Với lại ngươi ưu đãi cho ta tiền nhà như vậy, ta đã rất áy náy rồi."
"Ngươi còn miễn phí cho ta hai tháng tiền điện, giúp ta tiết kiệm được rất nhiều tiền, với lại ta chỉ giúp ngươi mấy việc nhỏ, cũng không có gì khó khắn, còn có..."
Chu Đình Đình nói một tràng lí do.
Lục Dương nói: "Được rồi, đừng có lằng nhằng nữa, ngươi như chim sẻ vậy, líu ríu không thôi."
Chu Đình Đình không nói nữa, nàng nhìn Lục Dương có chút hung dư.
Khả năng Lục Dương cảm thấy ngữ khí mình hơi nặng, hắn hạ ngữ khí xuống, nói: "Đi ăn đi, hơn bảy giờ rồi, ngươi còn chưa ăn cơm, để ta mời ngươi ăn bún thập cẩm cay."
"Để ta mời ngươi đi, hôm nay ngươi mua nhiều hoa quả..."
Chu Đình Đình yếu ớt nói.
"Không được!."
Lục Dương trừng mắt nhìn Chu Đình Đình, sau đó ra ngoài cửa, ở bên ngoài đợi.
Chu Đình Đình bối rối một hồi, sau đó mới đem túi táo đặt ở trên giường, lấy ra chìa khóa treo nơi cổ, đem cửa phòng khóa lại, sao đó cùng Lục Dương đi xuống.
Nàng nhìn thoáng qua Lục Dương đi trước hai tay để vào túi quần.
"Giống như Tổng tài bá đạo vậy."
Chu Đình Đình nghĩ đến tình tiết mình hay đọc ở trên manga.
Không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên mặt nàng đỏ lên.
Quán ăn Lục Dương tới là quán lúc trước.
Chu Đình Đình xem như khách hàng quen của quán, hai ngươi đi vào, tìm một vị trị ngồi xuống, nàng nói ra: "Gần đây bọn họ mới có thêm một loại bánh phở mới, một phần một tệ, với lại còn có súp bún thật ngon."
Lục Dương nhẹ gật đầu, nhìn lão bản nói ra: "Cho hai tô súp bún, một phần bánh phở, với một phần mì."
Bánh phở là gọi cho Chu Đình Đình ăn, còn mì thì Lục Dương xử lý.
So sách với bánh phở, Lục Dương vẫn cảm thấy mình thích hợp ăn mì hơn.
Chu Đình Đình lấy ra hai cái chén, đưa cho mỗi người một cái, sau đó nàng pha nước chấm cho mình, Lục Dương cũng lấy một chai tương ớt xịt vào.
Lục Dương cầm lấy hai xiên nấm dưới khay, Chu Đình Đình thì lấy hai xiên gạch cua, hai người đều bắt đầu thoải mái ăn.
Hôm nay quán ăn không có nhiều khách.
Nên lão bản rất nhanh dọn lên bánh phở cùng mì lên trên.
"Ngươi thường xuyên ăn cái này sao?"
Lục Dương ăn vài miếng, cảm giác có chút ngán, chủ yếu là vừa rồi hắn ăn vặt hơi nhiều.
Chu Đình Đình thì vẫn ăn rất vui vẻ, trong mồm vẫn còn nhai nhai, nàng liền mở miệng nói ra: "Cũng không tính là nhiều, một tuần ăn hai bữa."
"Thật à?"
Lục Dương có chút bất ngờ.
Ăn bún thập cẩm mà còn có kế hoạch nữa sao?
Chu Đình Đình nói ra: "Bún thập cẩm tương đối vẫn rất đắt, một bữa đã hơn mười tệ rồi, nếu mỗi ngày đều ăn, ta liền không tiết kiệm được đồng nào rồi."
"Ngươi mỗi ngày đều ăn cái này, không sợ mặt nổi đậu sao?"
Lục Dương nhìn thoáng qua khuôn mặt Chu Đình Đình, làn da nàng bóng loáng, không có chút khuyết điểm nhỏ nào.
"y, ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì." Chu Đình Đình có chút đỏ mặt, khẩn trương nói.
"Da ngươi thật tốt."
Lục Dương thuận miệng nói ra.
Chu Đình Đình càng thêm quẫn bách.
Lục Dương tuy khen làn da nàng tốt, nhưng trong đó lại có chút cảm giác mập mờ.
Nàng nói ra: "Trước kia thức đêm thì ta thường nổi đậu đậu, nhưng hiện tại đã lâu không nổi nữa rồi, có lẽ là do thói quen đi."
Đậu đậu có thể nổi theo thói quen?
Được rồi, nghe xong câu trả lời này, Lục Dương cũng không biết nói gì thêm.
Chu Đình Đình tiếp kiệm như vậy, khẳng định cả đời chưa bao giờ dùng qua mặt nạ, dưỡng ẩm, đoán chừng thứ xa hoa nàng dùng nhiều nhất là mỹ phẩm dưỡng da.
Dưới điều kiện đơn sơ như vậy, mà làn da nàng còn tốt như thế, chỉ có thể nói do ông trời chiếu cố thôi.
"Vậy bình thường ngươi ăn gì?"
Lục Dương đặt đũa xuống.
"Bình thường sao?"
Chu Đình Đình suy nghĩ: "Buổi sáng ta nấu một gói mì rồi ăn, ăn xong đi làm, giữa trưa ăn mì tôm hộp, hoặc ăn một hộp cơm bụi dưới tiệm net, buổi tối thì ăn trái cây, hoặc là màn thầu."
"Nếu như làm ca đêm thì cũng như vậy."
...
Dưới điều kiện thức ăn như vậy.
Chu Đình Đình trưởng thành mà còn có thể cao như vậy, coi như là ký tích rồi.
Lục Dương nói: "Những thứ này ngươi ăn đều không có dinh dưỡng a."
"Không có việc gì, đến bây giờ có bị sao đâu."
Nói xong.
Chu Đình Đình lại lấy đũa gắp mấy miếng thịt cua, nàng đối với món này ưa thích không thôi, Lục Dương nhìn món cua mà trong đó chỉ có 5% thịt cua, hắn nhịn không được lắc đầu.
Món này cũng gọi là thịt cua sao....
Tiếp đó.
Chu Đình Đình lại nói tới công việc của nàng ở tiệm nét.
Cái gì mà đồng nghiệp của nàng mới có bạn trai mới, rồi ngày nào cũng có một vị khách chán ghét đi tới xin số điện thoại của mình, còn có vụ việc, vài ngày trước nàng thiếu chút nữa bị người ta gạt, có người tới quầy thu ngân mua nước, đầu tiên đưa cho nàng một tờ tiền thật, nàng cũng kiểm tra vài lần, sau đó đối phương lại nói đổi cho hắn một trăm tệ tiền lẻ, may lần này nàng cũng kiểm tra vài lần, mới biết đó là tiền giả, xén chút nữa bị hắn lừa rồi.
Lúc nói chuyện Chu Đình Đình còn nhịn không được mà rùn mình một cái, một trăm tệ đối với nàng mà nói đã là số tiền lớn rồi, Lục Dương khi nghe xong, cũng nhịn không được cười cười.
Chu Đình Đình coi như may mắn đấy.
Nàng gặp phải đúng lừa đảo chuyên nghiệp mà không bị lừa.