Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 306: Xã Đoàn (1)




Ký túc xá nữ sinh, khu bảy.

Mấy nữ sinh trong phòng đăng đắp mặt nạ, ngay cả trên mặt Từ Thi cũng có một miếng..Các nàng vừa thư giãn vừa chuyện trò vui vẻ.

"Thu Nguyệt, sao mấy tối nay ngươi không đi ra ngoài nữa, gần đây Lục Dương bận à?"

Hứa Dung Dung có chút tò mò hỏi.

Đổi lại ngày thường.

Trên cơ bản Trần Thu Nguyệt chẳng có mấy khi ngủ tại ký túc xá, về phần nàng ở đâu, thì mấy người trong phòng này tự nhiên đều biết.

Nhưng mấy ngày gần đây, nàng toàn ngủ tại đây không.

Trần Thu Nguyệt vỗ vỗ mặt nạ trên mặt, nói ra: "Ta có biết hắn bận gì đâu, hắn cũng không có nói với ta a."

Hứa Dung Dung nói ra: "Thu Nguyệt, ngươi qua ngốc rồi, nam sinh vài ngày mà không liên hệ, khẳng định có chuyện xảy ra, ngươi cứ thử gọi cho hắn là biết."

"Trễ như vậy rồi, gọi làm gì nữa, để ngày mai nói đi."

Trần Thu Nguyệt cũng không có ý định gọi điện thoại cho Lục Dương.

Nàng nhìn thoáng qua Từ Thi, hỏi: "Từ Thi, ngươi biết Lục Dương ở đâu không?"

"Ta cũng không biết."

Từ Thi lắc đầu.

"Từ Thi, ngươi không phải làm ở công ty Lục Dương sao? Ở công ty cũng không nhìn thấy hắn à?" Hứa Dung Dung hỏi tiếp.

"Hắn vài ngày rồi chưa đi làm."

Từ Thi nói nói.

"Vậy hắn có nhắn lại cho công ty không?"

"Hình như..là không a."

"Quá kì lại rồi, ta cảm giác chuyện này có vấn đề."

Hứa Dung Dung tự tin nói.

"Dung Dung, ngươi có phải lại đoán mò hay không, có lẽ Lục Dương đang có chuyện gì bận cũng nên." Thẩm Yên một bên nói ra.

Hứa Dung Dung liếc nàng một cái, nói ra: "Ngươi có phải hay không bị Lục Dương mua chuộc rồi, phòng của chúng ta luôn một lòng, ngươi không thể đứng ở lập trường bên ngoài được."

Thẩm Yên không phục: "Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt với Từ Thi quan hệ tốt như vậy, rõ ràng hắn không phải người ngoài a, chắc hắn có chuyện gì bận thì sao? Không phải lúc trước hắn từng đi công tác qua Thượng Hại à."

"Lần trước hắn mang theo Trần Thu Nguyệt, lần này không giống vậy."

Nhìn chuông đồng hồ trên bàn đã vang lên, Trần Thu Nguyệt gỡ xuống mặt nạ, nói ra: "Hai người các ngươi lại nhao nhao rồi, ta cùng Từ Thi còn chưa lo lắng, các ngươi lo lắng cái gì, cái này gọi là gì, Hoàng Thương chưa vội mà thái giám vội."

...

Ngày hôm sau.

Sau khi chạy bộ theo thường lệ, Lục Dương đi tới dãy phòng học, bởi vì vừa mới buổi sáng, Trần Thu Nguyệt đã gửi tin nhắn tới hỏi hắn ở đâu, Lục Dương suy nghĩ một chút, cảm giác mấy ngày nay mình có chút phóng đãng, tí nữa quên mình còn là sinh viên rồi.

Về phần Liễu Thanh Thanh, Lục Dương để lại cho nàng mười vạn để làm tài chính khởi động, nàng thích tùy tiện giày vò thế nào cũng được, dù sao Lục Dương cũng không trông chờ nàng có thể kiếm được tiền.

Coi như là mất hết, Lục Dương cũng không lo lắng, những thứ tiền bạc, hiện tại hắn đã không thiếu, về sau cũng càng không thiếu.

Tuy rằng làm việc hơn nửa năm, bản thân ngay cả một mục tiêu nhỏ cũng chưa làm được, nhưng Lục Dương vẫn cảm thấy, bản thân đối với tiền tài cũng không còn theo đuổi mãnh liệt, đại khái bởi vì tầm nhìn của hắn đã trở nên rất cao, nên đối với việc chạy theo mục tiêu nhỏ thì đã không còn hứng thú, mục tiêu của hắn bây giờ lớn hơn rất nhiều...(mục tiêu nhỏ =100 triệu).

---

Đến trước phòng học 303 nhìn một vòng.

Trần Thu Nguyệt đã đến.

Lục Dương đi tới, ngồi ở bên cạnh nàng, ánh mắt bốn phía liền nhìn vào hắn, Lục Dương cũng không thèm để ý, bởi vì trong khoa máy tính mình cũng coi như là danh nhân rồi.

Toàn bộ sinh viên năm nhất hơn một trăm người, hoặc ít hoặc nhiều, cũng biết một ít chuyện của hắn.

"Hôm nay sao lại cam lòng đến phòng học vậy?"

Trần Thu Nguyệt dịu dàng nói.

Lục Dương nói ra: "Đây không phải sang sớm nhận được tin nhắn của em, liền vội vã đi qua à."

"Nói hay thật, em nghe một tí mà đã tưởng thật rồi, mà Hứa Dung Dung ở trong phòng em nói, mấy ngày nay anh chạy ra ngoài ăn vụng, có phải thật không vậy a."

Trần Thu Nguyệt cười nói.

"Tuyệt đối không có khả năng."

Lục Dương quyết đoán phủ nhận.

Hắn không phải ăn vụng.

Mà là quang minh chính đại ăn.

Đây là hai vấn đề khác nhau đấy.

"Mấy nữ sinh cũng thật là, vì sao luôn phải nghĩ ngợi lung tung vậy, nam sinh cũng có chút việc riêng tư của mình mà, đoán mò làm gì? Anh ghét nhất mấy loại nữ sinh như vậy."

Lục Dương chỉ nói bóng gió, không có nói thẳng ra.

Trần Thu Nguyệt đành nói: "Được rồi, được rồi, em không hỏi nữa."

Nhìn sách của Trần Thu Nguyệt để ở trên bàn, Lục Dương nói ra: "Hôm nay lớp em học Tiếng Anh à."

"Đúng vậy a."

Trần Thu Nguyệt gật đầu.

"Lão sư ấy cũng chịu đi dạy rồi à?"

Lục Dương có chút kinh ngạc nói ra.

Trần Thu Nguyệt cười nói: "Không biết, có lẽ bị nhà trường phê bình rồi."

Lão sư khoa máy tính là một người hiếm thấy, khác xa so với những giáo viên khác, động một chút là sẽ cho sinh viên xem phim ngoại quốc, như vậy là xong một tiết học. Còn học kỳ này, giáo viên dạy tiếng Anh hầu như xin nghỉ, tuy rằng học kỳ hai đã bắt đầu được hai tháng, nhưng môn tiếng Anh cũng chả học được mấy tiết.

Trên cơ bản, khóa Tiếng Anh này giống với khóa tự học, mấy người giống như Đinh Siêu, trên cơ bản có thể trực tiếp không đi học.

Điều này làm cho Lý Minh Bác muốn tăng lên trình độ tiếng Anh hết sức buồn rầu.

Hơn nữa việc này càng thêm hiếm thấy, cho dù nghỉ nhiều như vậy, bên phía trường học vẫn tỏ ra không biết, một mực giằng co hơn hai tháng, bất quá, Lục Dương biết rõ, lão sư này gần đây đang tìm việc mới, cũng định rời khỏi nhà trường, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì sẽ giống với kiếp trước, một tháng sau, sẽ có một giáo sư tiếng Anh mới, là một muội tử xinh đẹp, là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp, lớn lên không tệ, tính cách cũng rất tốt.

Lục Dương tuy lười biếng học tập, nhưng kiếp trước vẫn chăm chỉ đi học tiếng Anh.

Đương nhiên.

Dưới hiệu ứng cánh bướm của hắn, có phát triển như vậy không còn là một chấm hỏi, Lục Dương cũng không hoàn toàn xác định, nhưng có lẽ vấn đề không lớn, bởi vì hắn cũng không can thiệp vào những việc này, có lẽ sẽ không tạo thành phản ứng dây chuyên gì cả.

"Anh quay về phòng học đây, buổi trưa đi ăn cơm nhé."

Lục Dương nói một câu, đứng dậy rời đi.

Phòng học của hắn ở sát vách, là môn C++, là môn học chung của lớp một cùng lớp hai, nên có sáu bảy mươi người, đem phòng học lấp kín.