Lục Dương cười nói: "Một tên ngu ngốc."
Liễu Thanh Thanh cũng nở nụ cười.
Bản thân nàng đoán không sai.
Trong phòng.
Lý Triết Viễn nghĩ lui nghĩ tới, đều cảm giác có chút biệt khuất, dựa vào cái gì, bản thân lớn lên cũng không kém, còn là hội trưởng hội sinh viên khoa y học, nhưng tại sao lại chênh lệch với Lục Dương như vậy chứ?"
Hắn theo đuổi nữ sinh hơn một năm, một chút tiến triển cũng không có, Lục Dương thì vừa xuất hiện, đã đem góc tường đào đi rồi, hơn nữa mỹ nhân bên người hắn một người tiếp một người, gia hỏa này dựa vào cái gì a.
Vì sao bên hắn nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy, lại ưa thích Lục Dương không rời, hắn cũng không có chức cao, cũng không đẹp trai như tài tử....
"Lý Triết Viễn, nghĩ gì thế?"
Mấy người đã cụng ly cả buổi, phát hiện Lý Triết Viễn vẫy không có động, Khương Minh nhịn không được nói ra, hắn cảm giác gia hỏa này, gần đây luôn vui vẻ thất thường.
"A, ta nghĩ sự tình thôi."
Lý Triết Viện vội bưng ly lên.
Nhấp một miếng, sau đó nhìn Lý Triết Viễn nói ra: "Khương ca, sinh ý bưu điện coi như không tồi nha."
"Coi như cũng được, chỉ là hơi bận quá thôi." Khương Minh trầm giọng nói ra.
Mặc dù không thể cùng đám Lý Triết Viễn một chỗ, Khương Minh cũng không có cảm giác tự trách, bởi vì mấu chốt buôn bán do chính hắn phát hiện, một mình Lục Dương đã đủ rồi, hắn tự nhiều cũng không cần lôi kéo nhiều người như vậy làm gì, hiện tại đã là rất tốt, Lục Dương căn bản chướng mắt cái bưu điện này, chính hắn là một cổ đông nhỏ, nhưng ở tại bưu điện bên kia có thể nói một không hai, giống như thầy dạy mình lúc trước, đến bưu điện gửi đồ cũng phải kêu mình là lão bản.
Hội học sinh tuy rằng rất trâu, nhưng gặp được thầy giáo cũng chỉ là cháu trai, chỉ có thân phận địa vị mới là chính đạo.
"Vẫn là do Khương ca tinh mắt."
Có người phụ họa nói.
Khương Minh nói: "Tinh mắt thì có tác dụng gì chứ, nếu không có người khác ném tiền, ta cũng chỉ có thể đưa mắt mà nhìn, còn phải đa tạ đại lão bản."
"Là cậu học sinh ở khoa máy tính phải không."
Có người nói.
"Đúng vậy, bất quá người ta thật sự là đại lão bản, ngày hôm qua ta nghe thầy Hoàng nói, hiện tại bên vườn khởi nghiệp, tòa nhà A, toàn bộ tầng bảy đều bị hắn thuê hết, tiền thuê một năm đã là ba mươi vạn, điểm ấy tiền của bưu điện tính là cái gì, đối với lão bản bên kia, cũng chỉ là cơn mua phùn thôi."
Lý Triết Viễn ghen tỵ.
Hắn cuối cùng cũng phát hiện, mình so với Lục Dương, thua ở điểm nào rồi.
Tiền!
Chính là tiền.
Tiền thật sự quan trọng như vậy sao?
Trong lòng Lý Triết Viễn âm thầm nghĩ đến: "Có tiền thì rất giỏi sao? Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi."
Lý Triết Viễn mãi nghỉ mà quên đi một việc, năm nay tuổi mụ của hắn là hai mươi ba rồi, Lục Dương do với hắn còn nhỏ hơn ba tuổi.
Bên cạnh có người nói: "Một năm ba mươi vạn tiền thuê, cũng quá đốt tiền rồi."
"Tiền thuê tính là gì, thuê nhiều chỗ như vậy, khẳng định nhân viên cũng không ít, hơn nữa tính cả tiền lương cho nhân viên, một năm cũng phải tốn hơn một triệu."
Khương Minh lắc đầu: "Không chỉ có chừng ấy đâu, lần trước ta tới công ty bọn họ nhìn một chút, tiền lương công ty bọn họ đều rất cao, có người đã hơn một vạn, đừng nói những công ty ở gần đây, mà cho dù ở toàn bộ Lục Thành, cũng không mấy công ty tiền lương bằng công ty bọn họ, gần đây không phải lão Trình trông coi ở dưới tầng một sao? Hắn nói, mỗi ngày đều thấy không ít người đi lên tầng bảy phỏng vấn, rất nhiều còn hỏi hắn tầng bảy có phải là công ty Sơn Hải Văn Hóa không?"
Có người kinh ngạc nói: "Tuyển nhiều người vậy sao, khó trách lại thuê nhiều văn phòng như vậy, bốn cái văn phòng cộng lại, phải hơn một nghìn mét vuông rồi a."
Khương Minh gật đầu: "Khẳng định gần bằng con số này"
"Học trưởng, ngươi nói tiền lương bọn họ đều hơn một vạn, có thật không vậy?" Một sinh viên năm hai hỏi.
Khương Minh nói: "Đương nhiên là thật rồi, bọn hắn là nhân viên, tiền lương đều phải rõ ràng, hơn nữa còn được dán rõ ràng trên tường, cái này còn có thể làm giả sao?"
"Vậy thì đúng là thật rồi, ài, đáng tiếc ta học y, nếu không, sau khi tốt nghiệp có thể xin tới đó làm rồi."
"Học y quá xui xẻo, học đại học năm năm mơi xong, còn phải đi thực tập,vv, phải đến ba mươi tuổi mới có thể yên ổn."
"Không biết vì sao lúc đó ta lại chọn học y a, đúng là não bị úng nước rồi."
Câu chuyện phiếm bắt đầu chuyển sang đề tài phàn nàn.
Trong đại sảnh.
Biết rõ đám người Lý Triết Viễn ở trong phòng, Lục Dương cũng hữu ý vô ý nghe được một số câu chuyện phiếm bọn hắn, bất quá đều là loại chuyện nhàm chán.
"Đậu Đậu, ăn no chưa?"
Lục Dương thấy Đậu Đậu ăn hết hai cái đùi gà, mới hỏi.
"Ăn no rồi."
Đậu Đậu lau tay, giả vờ giả vịt vỗ vào cái bụng nhỏ của mình.
"Ở trường học cũng phải ăn nhiều một chút, em bây giờ đang tuổi ăn tuổi lớn."
Dặn dò một câu, Lục Dương đứng đậy tính tiền.
Ba người ăn hết một trăm tệ, bữa ăn cũng rất ngon miệng.
Sau khi ăn xong, Lục Dương chở Đậu Đậu về lại siêu thị, sau đó lái xe vào chung cư, cùng Liễu Thanh Thanh sắp đồ khi chiều lên phòng.
Ăn uống no say.
Liêu Thanh Thanh đi tắm một cái, đem quần áo mới mua hôm nay đều thay để cho Lục Dương nhìn nhìn, bất quá, mới thay được một nửa, nàng đã bị Lục Dương ôm vào phòng.
Tiếp theo là thanh âm kiều diễm vang lên.
Một giờ sau, gió thổi mưa bay.
Hai người một chỗ dựa đầu vao nhau, trên mặt Liễu Thanh Thanh còn lơ lửng vài rặng mây đỏ, trên cổ thiên nga trắng nõn, đã có mấy điểm đỏ lấm tấm, tuy rằng Liễu Thanh Thanh dũng mãnh phi thường, cưỡi ngựa xông pha, nhưng bị Lục Dương dựa vào thân thể cường tráng, mới là người chiến thắng cuối cùng.
Nghỉ ngơi một lúc, Liễu Thanh Thanh mới cầm lấy điện thoại mới mua, gọi điện về nhà.
Thời điểm nàng gọi điện, tay Lục Dương cũng không thành thật, ở trên người nàng lộn xộn một phen.
Liễu Thanh Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói vội vài câu bình an, liền cúp điện thoại.
"Ngủ đi."
Liễu Thanh Thanh tắt đèn ngủ trên bàn.
20 phút sau.
"Ngủ không được."
Lục Dương nói ra.
Liễu Thanh Thanh vẫn còn chưa ngủ, nàng nói lại: "Ngủ không được thì cố mà ngủ."
"Cố nhưng cũng không ngủ được."
Liễu Thanh Thanh bất đắc dĩ liếc nhìn Lục Dương, nàng cột lại đầu tóc của mình, sau đó lặng lẽ chui vào bên trong chăn, thân thể nàng vừa bị hành hạ xong, nên không chịu nổi được nữa, chỉ còn cách....