Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 294: Đầu Tư (3)




Bởi vì chênh lệch về múi giờ, nên giở mở cửa giao dịch của Mỹ đều vào buổi tối.

Ban đêm, Lục Dương ở trong phòng làm việc của mình, thao tác mua cổ phiếu, mua Apple, STARBUCKS, cổ phiếu Tesla.

Những cổ phiếu lớn này, chút tiền hắn chảy vào cũng không đáng kể chút nào, cũng chỉ như bọt nước nhỏ mà thôi.

Về phần cổ phiếu A-share, hắn liền mua cổ phiếu Quý Châu Mao Đài vào buổi chiều ngày hôm sau.

Về phần Tencent, Lục Dương nhìn một chút biểu đồ hình nến, giá trị thị trường năm nay cũng không phải là tốt, tựa hồ chưa tới thời điểm tăng trưởng, hắn cũng không vội nóng nảy, tạm thời không cần mua, dù sao chỉ cần nhớ kỹ mốc thời gian, đợi đến trước nửa năm tencent đổi cổ phiếu cũ lấy năm cổ phiếu mới mua là được, trên cơ bản đều có lợi nhuận.

Làm xong những thứ này, tài khoản của Lục Dương chỉ còn hơn một triệu.

Con số này là Lục Dương cố ý lưu lại đấy.

Liễu Thanh Thanh sắp tới Lục Thành rồi, cũng không thể để cho nàng thuê phòng ở được, đã mua phòng cho Trần Thu Nguyệt rồi, tự nhiên cũng không thể một bên nặng, một bên nhẹ.

Hắn lưu lại hơn một trăm vạn này, ý đinh ở chung cư Hoa Đình mua một căn phòng nhỏ khác nằm trong dự toán, đương nhiên là phải đầy đủ tiện nghi rồi.

Về phần có thiếu tiền hay không.

Đương nhiên là không tồn tại rồi.

Tiền nhuận bút của hai quyển tiểu thuyết, trên cơ bản mỗi tháng đều nhận được hơn trăm vạn, cửa hàng bên phía Ngô Bá vẫn có thể kiếm tiền được, đủ để duy trì chi tiêu xa xỉ, huống chi ở công ty, hắn còn chiếm chín mươi tư phần trăm cổ phần công ty, tiền công ty kiếm được không phải tiền của hắn sao?

Từ văn phòng đi ra.

Thời gian đã muộn rồi.

Lục Dương chưa có ý định trở về ký túc xá, mà trực tiếp đi tới Tây Môn, bận rộn cả buổi chiều, hắn vẫn chưa ăn bữa tối, ý định đi Tây Môn tùy tiện ăn một chút, sau đó quay về chung cư Hoa Đình khu 5 để nghỉ ngơi.

Qua tháng tư, khí hậu thời tiết Lục Thành ấm lên rất nhiều, quần áo của quầy hàng Lý Minh Bác, đã không còn đồ mua thu và đông nữa, mà chuyển sang quần áo mua xuân cùng một chút áo tay dài.

Đương nhiên bít tất, áo sơ mi, những thứ này vẫn luôn tồn tại.

Còn có rất nhiều áo tay dài, đây là Lục Dương đề nghị hắn nhập nhiều một chút, bởi vì sinh sống ở Lục Thành nhiều năm như vây, Lục Dương biết rõ khí hậu thời tiết của thành phố này hết sức quái dị.

Nói không chừng tháng 6 tháng 7 đã lạnh cóng người, cũng nói không chừng tháng 4 tháng 5 đã đem cái nóng giày vò người ta.

Một năm hai mùa, đây cũng không phải nói khoác, mùa xuân tuy so với mùa thu lâu hơn một chút, nhưng cũng không thể so với mùa đông và mùa hè.

"Sinh ý thế nào rồi."

Lục Dương đi tới, hỏi thăm

Lý Minh Bác vừa tiếp một khách hang xong, nhìn thấy Lục Dương đi tới, hắn vừa cười vừa nói: "Coi như cũng được, rất nhiều khách hàng cũ đến mua đồ, so với mua đông còn nhiều hơn."

Tuy rằng sinh ý tốt lên, nhưng lợi nhuận cũng không kiếm được nhiều lắm, một kiện áo khoác mùa đông, bán ra ngoài lợi nhuận đã được 100 tệ một chiếc, còn áo bun một chiếc cũng chỉ ba lăm tệ, lợi nhuận còn có thể được bao nhiêu?

"Nhìn qua cũng không tệ lắm, ngươi tiếp tục làm việc đi, ta đi ăn tối đã."

Chào hỏi xong, Lục Dương liền rời đi.

Quán ăn ở Tây Môn có rất nhiều.

Lục Dương không có ý định đi nhà hàng, đây cũng là do tiềm thức của hắn quấy phá, với hắn mà nói, nhà hàng cao cấp còn đỡ một tí, chứ một mình đi vào nhà hàng ăn uống thì cảm giác mình không có bạn bè vậy.

Giống như ở kiếp trước, Lục Dương muốn đi ăn nhà hàng, đều hẹn thêm hai bá ngươi bạn đi chung, chứ tự mình đi ăn, dù sao vẫn có một chút cảm giác không đúng.

Tới ngã tư đường, vừa vặn có một nhà bán bún xào, mùi vị không tệ, Lục Dương đã từng nếm qua mấy lần.

"Lục Dương."

Đến cửa hàng, hắn vốn định mua một phần rồi mang về nhà ăn, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, không cần quay đầu lại, hắn cũng đoán được là ai.

Cái giọng nói loli này, ngoài trừ Lâm Viện Viện ra thì còn ai nữa.

Giọng nói của nàng ta rất dễ phân biệt.

"Lão bản, cho một phần bún, bỏ nhiều ớt."

Lục Dương cũng không quay đầu lại.

Giả vờ không nghe thấy.

Dù sao nữ nhân này đối với hắn vẫn luôn có ý kiến a.

Không đến một hồi, Lục Dương cảm giác có người kéo cánh tay của mình, hắn nhìn lại, liền chứng kiến hai con mắt trừng lên của Lâm Viện Viện, bộ dạng tức giận không thôi.

"Ồ, đây không phải là Lâm Viện Viện sao?"

Lục Dương nhịn không được cười lên."

"Dừng."

Lâm Viện Viện tỏ ra khó chịu, nói ra: "Lục Dương, ngươi là một căn bã nam ngu ngốc, vừa rồi khẳng định ngươi nghe ta gọi, nhưng lại giả bộ không nghe phải không?."

"Đâu có đâu, ngươi từng ăn nói lung tung, ngươi tưởng ta là hạng người đó sao?"

Lục Dương cười nói.

"Ngươi chính là hạng người đó đấy."

Lâm Viện Viện hết sức khẳng định.

Lục Dương bất đắc dĩ: "Được rồi, ngươi nói vậy thì là vậy đi, mà này, đồng học Lâm Viện Viện, ngươi kêu ta có chuyện gì?"

Lâm Viện Viện hừ một tiếng: "Ngươi cho rằng ta muốn gọi ngươi à? Không phải là ta tìm ngươi, mà là Giai Giai tỷ tìm, nàng ở bên kia ăn cơm, bảo ta qua kêu ngươi."

Lâm Viện Viện lấy bàn tay mập mạp nhỏ bé của mình xoa trên ống quần, tựa hộ nàng cảm thấy khó chịu khi cầm váo tay áo Lục Dương.