Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 290: Lữ Tiểu Vũ Khẩu Thị Tâm Phi (1)




Không chỉ như thế, Lục Dương còn nhận thêm một trăm sáu mươi vạn vào tài khoản, trong đó có hơn một trăm vạn là tiền nhuận bút, còn lại là ở các con đường khác như xuất bản, thưởng thêm....

Dù sao cũng phải nói.

Lục Dương coi như phất lên trong một đêm.

Ở năm 2011, phú ông ngàn vạn vẫn còn rất hiếm, giống như Lục Dương, trực tiếp lấy ra hơn mười triệu tiền mặt cũng không có mấy ai, đổi thành người khác, tài sản hơn trăm triệu, nhưng tài chính có thể vận dụng được cũng chưa chắc đã hơn hẳn Lục Dương.

Đây là loại cảm giác kỳ diệu mà hắn chưa bao giờ có.

Giống như là một giấc mơ vậy.

Đã có tiền rồi.

Mọi chuyện đều dễ làm.

Trong lòng có rất nhiều kế hoạch, cũng có thể bắt đầu thực hiện được rồi, Lục Dương bật máy tính của mình lên, đem vài trang kế hoạch của mình đã làm sẵn in ra.

Sau đó đi đến văn phòng Lữ Tiểu Vũ.

Mấy ngày nay.

Lữ Tiểu Vũ rất mệt.

Hầu như chân nàng không bao giờ chạm đất, bởi vì có thêm ba văn phòng mới, tất cả mọi chuyện từ lớn tới nhỏ đều cần nàng sắp xếp, dù sao, công ty cũng không có nhân tài quản lý chuyên nghiệp, những người khác đều chỉ làm tốt trong công tác của mình.

"Mệt chết đi được."

Lữ Tiểu Vũ uống ca phê, cũng không phát hiện ra đôi mắt của mình có quầng thâm rồi.

"Đồ chủ tịch độc ác."

"Tức chết ta mất."

"Không phải chỉ đánh cuộc thua một lần, sao lại giày vò ta thế này."

"Ta Lữ Tiểu Vũ xin thề, nếu như lần sau còn cùng Lục Dương đánh cuộc, thì sẽ không còn gọi là Lữ Tiểu Vũ nữa, mà gọi ta là Lục Tiểu Vũ."

Lữ Tiểu Vũ nằm lên chiếc ghế làm việc, trong lòng oán thầm mấy ngàn câu.

Cốc Cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Lữ Tiểu Vũ hữu khí vô lực, nói: "Vào đi."

Sau đó nàng liền nhìn thấy bộ mặt cười đùa tí tửng của Lục Dương đi vào, Lữ Tiểu Vũ có chút kỳ quái, mấy ngày nay tâm tình của Lục Dương thật tốt, hắn lại có bạn gái mới rồi sao?

"Đồng chí Tiểu Vũ, nhàn nhã như vậy sao?"

Nhìn Lữu Tiểu Vũ nằm trên ghế như một con cá ướp muối, Lục Dương mở miệng cười nói.

Lữ Tiểu Vũ buồn bực muốn chết.

Mấy ngày nay, nàng vội vã thở không ra hơi, còn kém chút nữa phải ăn tích cốc đan rồi, đến thời gian ăn cơm cũng không có, không nghĩ tới bây giờ Lục Dương lại nói mình nhàn nhã.

"Lão bản, ngươi tìm ta có chuyện gì, nếu nói chuyện phiếm thì về đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút." Lữ Tiểu Vũ nói uể oải.

Nàng không muốn phản bác với Lục Dương nữa rồi, bời vì tâm quá mệt mỏi.

Nhìn bộ dạng Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương cũng biết, chính mình là một nhà tư bản độc ác vắt khô nhân viên này rồi, cũng không có cách nào khác a, ai bảo Lữ Tiểu Vũ chuyên nghiệp như vậy.

Có một số việc, giao cho người khác sẽ làm hắn lo lắng, còn giao cho Lữ Tiểu Vũ thì có thể yên tâm mà ngủ.

"Ta tìm ngươi có chút việc."

Lục Dương chuyển tới một cái ghế ngồi đối diện Lữ Tiểu Vũ, nhìn qua lúc này, Lữ Tiểu Vũ giống như là đại lão bản, còn Lục Dương giống như nhân viên xin việc vậy.

"Không phải ngươi lại an bài công việc cho ta chứ." Lữ Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt.

"Là an bài công tác."

Lục Dương sửa lại lời nói của nàng.

"Ngươi cứ để cho ta đi chết đi thì hơn." Lữ Tiểu Vũ lườm mắt nhìn.

Lục Dương giải thích: "Lần này không giống vậy, lần này ngươi chỉ lo cho toàn cục, không cần phải đích thân chỉ huy, bởi vì kế hoạch ta đã chuẩn bị xong rồi."

Lục Dương đem mấy tờ giấy mới in lấy ra, đặt ở trên bàn công tác của Lữ Tiểu Vũ, hướng về phía nàng đẩy tới.

Lữ Tiểu Vũ lúc này mới ngồi lại ngay ngắn, dùng ngón tay mảnh khảnh của mình cầm lên nhìn.

[Kế hoạch phát triển của công ty Sơn Hải Văn Hóa trong quý II]

Không nghĩ tới lão bản lại biết viết kế hoạch.

Trong đầu Lữ Tiểu Vũ nghĩ Lục Dương lại đạo ở đâu rồi.

Nhìn một hổi, Lữ Tiểu Vũ càng ngày càng bất ngờ, không nghĩ tới ý tưởng của lão bản lại lợi hại như vậy, trong đó có rất nhiều kế hoạch mà nàng không nghĩ ra đấy.

Lữ Tiểu Vũ bình thường cũng tự nghĩ, phân tích tình hình công ty trước mắt, quy hoạch về lộ tuyến phát triển, nhưng nhìn bản kế hoạch của Lục Dương, nàng mới phát hiện, kế hoạch của Lục Dương có nhiều chỗ giống mình suy nghĩ, nhưng vẫn khác nhau rất lớn, có nhiều ý tưởng tốt mà chính nàng cũng chưa nghĩ đến.

Đương nhiên.

Cũng không phải nói là Lục Dương lợi hại hơn Lữ Tiểu Vũ được, nhìn bản kế hoạch này, cũng có rất nhiều khuyết điểm, chính là bước chân quá lớn, thoáng cái mở rông ra quá nhiều, đơn giản mà nói, dễ dàng bàn trên giấy, khó thực hiện ngoài đời.

Hơn hai mươi phút sau, Lữ Tiểu Vũ mới xem hết toàn bộ, nàng hít sâu một hơi, nói ra: "Lão bản, ngươi viết không sai, nhưng ta phát hiện, có rất nhiều kế hoạch, trước mắt công ty chúng ta không thể thực hiện được, nói ví dụ chỗ này, ngươi quảng cáo lớn như vậy, muốn spam quảng cáo toàn trung quốc, ít nhất cũng phải cần khoản hai triệu, chúng ta kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, tiền ngươi kiếm được từ viết kịch bản thì dùng để thuê phòng, trả lương, hết rồi."

"Công ty chúng ta tuy rằng lợi nhuận ổn định, nhưng không có cách nào chèo chống nhiều hạng mục lớn như vậy, nhưng phương diện khác không phải nói, ta cảm giác bản kế hoạch này có thể sửa chữa cài chỗ, hoặc đợi đến sang năm sau hoặc năm sau nữa mới bắt đầu thực hiện được."

"Không được."

Lục Dương lắc đầu.

Sang năm, hoặc là năm sau nữa? Cái này không phải đến Hoa hiên vàng cũng bị nguội lạnh rồi à, hướng gió internet sắp đến, mấu chốt ở chính là năm nay, nếu đợi qua một hai năm, smart phone phổ biến, nếu như không cách chiếm trước thị trường, thì làm sao lớn mạnh được, nếu không phải bây giờ nội dung ở trên nền tảng quá ít, CCilicili cũng không quá nổi danh, thì Lục Dương đã tìm mấy công ty chế tác điện thoại, nói bọn họ khi cài đặt điện thoại thêm ứng dụng của hắn vào rồi.

Lữ Tiểu Vũ có chút tức giận, nói ra :"Không được thì còn có thể làm sao, công ty chúng ta bây giờ chỉ lớn như vậy, cũng không có con gà đẻ trứng vàng, hiện tại lợi nhuận thì ít, tiền tới đâu gió thổi tới đó? Hay là ngươi tính ra ngoài tìm đâu tư? Không phải ngươi phi thường phản cảm việc này sao?"

Nhìn bộ dạng thở phì phì của Lữ Tiểu Vũ.

Lục Dương cảm giác bây giờ nàng thật đáng yêu.

Hắn cười nói: "Ta có tiền."

"Ngươi có tiền?"

Lữ Tiểu Vũ còn muốn quở trách vài câu, nhưng nghe Lục Dương nói hắn có tiền, ngữ khí lập tức thấp xuống vài phần, dù sao, ai có tiền người đấy là papa mà.

Nàng có chút không tin lắm, nói: "Cần cũng không ít tiền."

Nàng còn muốn nói Lục Dương không nhận rõ tình hình bây giờ của công ty, nhưng lời đến miệng lại cảm thấy thế nào, Lục Dương cũng không phải là một người hồ đồ như vậy, thời điểm hùn vốn mở công ty, nàng cũng từng chất vấn qua Lục Dương, sau đó liền bị hắn làm bẽ mặt.