Mấy người cấp bậc bộ trưởng đều nhẹ gật đầu.
"Ai đồng ý cho Trần Thu Nguyệt tiếp nhận chức vụ bộ trưởng bộ tuyên truyền của hội sinh viên dơ tay."
Trương Trạch chưa nói hết lời, đã ba người dơ tay lên.
Mặt khác, bên Tiết Hải Tường, cũng có ba người không giơ.
Ba so với ba.
Bằng nhau nữa rồi.
Trương Trạch có chút khó xử, năm nay cũng là năm thứ ba của hắn rồi, sắp tới phải ra ngoài thực tập, vốn còn muốn giúp Trần Thu Nguyệt một phen, nhưng bây giờ có ba người không đồng ý, hắn cũng không có cách nào, dù sao hắn vào đây cũng chỉ đánh bóng thành tích, không muốn xung đột với người khác làm gì.
"Trần Thu Nguyệt, ngươi phát biểu vài câu đi."
Trương Trạch liền đem vấn đề này giao cho Trần Thu Nguyệt.
Nếu như nàng có thể thuyết phục được người khác, tự nhiên không có gì tốt hơn rồi, còn nếu không được, nàng cũng không thể trách mình.
Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua Tiết Hải Tường, nói ra: "Học trưởng Tiết, ngươi phản đối vì cảm thấy năng lực của ta không đủ, như vậy năng lực của học trưởng đủ rồi sao."
"Hừ, đương nhiên rồi, ta làm ở hội sinh viên đã hơn một năm, hơn nữa còn rèn luyện ở trong khoa, so với ngươi, một tân sinh vừa nhập học được nửa năm thì mạnh hơn nhiều."
Tiết Hải Tường bình tĩnh nói.
Hắn không tin Trần Thu Nguyệt có thể lật bàn, dù sao hai người phản đối còn lại, đều có mối quan hệ với hắn rất tốt, một người là đồng học, người còn lại thì hay đi uống rượu, nên hai người kia cũng không vì Trần Thu Nguyệt xinh đẹp mà ủng hộ.
Có ba người ở đây, Trần Thu Nguyệt phải đợi sang năm hai mới có cơ hội, chứ bây giờ thì đừng có mơ.
Trần Thu Nguyệt cười nói: "Đã như vậy, thì chúng ta so đấu với nhau một lần."
"So đấu cái gì?"
Tiết Hải Tường sửng sốt trả lời.
Những người khác đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt mới nói vài câu đã hạ chiến thư, những thành viên hội học sinh bình thường, đều ngửi được mùi thuốc súng không thôi.
"Sắp tới lễ hội thể dục thể thao mùa xuân rồi, chúng ta so nhau xem ai kéo được nhiều tài trợ hơn, đây chính là bộ môn ngươi am hiểu nhất, ngươi có lẽ không từ chối đâu nhỉ."
Trần Thu Nguyệt cười một tiếng.
Nhìn biểu cảm khinh miệt của Trần Thu Nguyệt, Tiết Hải Tường tỏa ra một trận hỏa khí, nói ra: "Buồn cười, ta mà sợ ngươi sao, đồ nghé con không sợ cọp, ngươi chỉ là thanh viên của bộ tuyên truyền, biết cái gì gọi là lôi kéo tài trợ."
"Được."
Trần Thu Nguyệt cũng không hề giận, nàng ngữ khí bình thản nói ra: "Như vậy đi, từ giờ trở đi, đến trước ba ngày lễ hội mua xuân, người nào kéo được nhiều tài trợ hơn liền thắng. Nếu ta thua, ta sẽ từ chức phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, còn nếu ngươi thua, ngươi cũng phải từ chức vụ của mình, đem cơ hội giao cho người mới, ngươi thấy thế nào.
Tiết Hải Tường ngẩng người, không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt lại chơi lớn như vậy.
Nếu thua, trực tiếp từ chức.
Hắn vì chức vụ này, hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết, con trông chờ bởi vì nó vế sau đại học, có thể giúp mình tiến vào bên trong thể chế, tìm một đơn vị tốt làm việc.
Ở đây nhiều thành viên của hội sinh viên thế này, nếu hắn đáp ứng, đến lúc đó cũng không còn cơ hội để đổi ý, coi như là mặt dày không đi, cũng sẽ có người đi đá xuống.
"Bộ trưởng Tiết không phải sợ thua rồi à, ngươi là một bộ trưởng có nhiều năng lực như vậy, bây giờ lại sợ một tân sinh mới vào trường như ta sao, nếu ngươi đã sợ, thì nhận thua đi, không cần phải chơi nữa."
Trần Thu Nguyệt tỏ ra không chút nào để ý nói ra.
Nếu nhận thua.
Có khai gì bị sa thải đâu, từ đó về sau, hắn làm sao nói bên dưới nghe được.
Tiết Hải Tường sắc mặt âm trầm nói ra: "Vốn còn nể tình ngươi là người mới, lưu cho ngươi chút mặt mũi, nếu ngươi đã muốn chết như vậy, thì ta chỉ còn cách phụng bồi mà thôi."
"Được, cứ quyết định thế đi."
Trần Thu Nguyệt cười nhạt một tiếng, đứng dậy nói ra: "Hội trưởng, giải tán được rồi, đợi có kết quả, chúng ta lại họp tiếp."
Trương Trạch nhìn Trần Thu Nguyệt, hắn nhẹ gật đầu, nói ra: "Mọi người giản tán."
---
Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đồn xa.
Sự tình xảy ra trong cuộc họp hội sinh viên, rất nhanh liền được nhiều người biết, đến tám giờ tối, Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi trở về, hai bọn hắn cũng sớm biết chuyện này.
Vừa vào cửa, hắn đã kích động nói ra: "Lục Dương, vợ ngươi bị phiền toái rồi, nàng cũng người khác đánh cuộc trong hội học sinh, ai thua phải từ chức, rời khỏi hội."
"Là sao?"
Lục Dương mới gõ xong KPI ngày hôm nay, hắn có chút kinh ngạc hỏi.
Đinh Siêu liền đem tình huống mình vừa thăm dò được nói ra.
Tin tức của hắn rất nhiều đường đến, sinh động không thôi, kể giống như là hắn đang có mặt ở hiện trường vậy, Lục Dương cũng không phải tin tưởng hoàn toàn, dù sao cũng là tam sao thất bản, nhiều người truyền như vậy, cũng không biết nó được thêm bớt thế nào.
Lục Dương đứng dậy, đi ra ban công gọi cho Trần Thu Nguyệt.
"Nghe nói em có xung đột với hội học sinh à."
"Đúng vậy."
Trần Thu Nguyệt cũng không có che giấu, đem tình huống kể lại một lần.
Lục Dương nghe xong, liền bạo hỏa, mắng một câu: "Cái tên họ Tiết đúng là ngu xuẩn."
"Đúng vậy, vì vậy em phải cố gắng một chút, chuyện này không thể thua hắn ta được, Lục lão bản, xem ta đáng thương như vậy, ngươi giúp đỡ chút đi."
Trần Thu Nguyệt tỏ ra tội nghiệp nói.
Lục Dương biết rõ nàng đang giả bộ.
Đoán chừng trong lòng Trần Thu Nguyệt đang nghĩ đến mình, chứ trên tày nàng chỉ có chút tiền, chỉ sợ bỏ tất cả vào cũng khó có thể thắng nổi trận này.
Ra ngoài kêu gọi tài trợ có thể được bao nhiêu?
Từ mấy nghìn đến một vạn tệ đã giỏi rồi, dù sao công ty lớn thì không có liên lạc, cửa hàng nhỏ thì không đành lòng bỏ tiền ra quảng cáo.
"Được, quan hệ chú ta thế nào, em còn nói giả bộ cái gì, nếu được thì để anh tài trợ hết."
Lục Dương cười nói.
Nghe được Trần Thu Nguyệt nói về lễ hội thể dục thể thao mùa xuân của trường học, Lục Dương cũng tự suy nghĩ.
Hắn có nhân cơ hội này, đem CC quảng cáo vào trường học, phải biết rằng, quần thể tiêu dùng của CCmanga là mấy người trẻ tuổi.
Lễ hội mua xuân cũng có rất nhiều trường đại học tổ chức, không thể chỉ quảng cáo ở mỗi một trường được, nếu như có thể quảng cáo ở mười trường đại học trong thành phố, đến lúc đó hiệu quả sẽ rung động không thôi, nếu có thể khiến mười vạn sinh viên chú ý, thì đây là một cuộc làm ăn có lời của Lục Dương.
Dù sao sinh viên không có nhiều con đường, nên rất khó kéo được tài trợ, bởi vậy hắn chỉ cần trả giá thật nhỏ, có thể thu hoạch được rất lớn, vì vậy lần này phải nên thử một chút.
Lục Dương cũng không vội đưa ra quyết định, hắn còn phải đợi ngày mai lên công ty bàn bạc với Lữ Tiểu Vũ một phen, tuy hiện tại công ty vẫn chưa thiếu tiền, nhưng dù sao cũng không phải ăn nên làm ra, doanh thu cũng chỉ đủ để trả lương , mỗi bước đi hiện tại đều như đi trên tấm băng mỏng, nên còn phải vừa đi vừa tính.
"Em đang làm gì đấy."
Lục Dương hỏi.
"Em đang làm kế hoạch lôi kéo tài trợ."
Trần Thu Nguyệt vừa nói chuyện, vừa gõ lạch cạch, nàng nói ra: "Khó quá đi mất, chết hết tế bào não của em rồi, Lục Dương làm giúp em đi."
Lục Dương có chút hối hận khi hỏi về vấn đề này, hắn nói ra: "Cái gì khó cũng đôi cho anh, em tự làm đi."
"Đi mà~ ,giúp em làm đi, em vừa mua một bộ đồ mới, anh muốn xem không?"
Trần Thu Nguyệt dụ dỗ nói.
"Khục khục."
Lục Dương ho khan hai tiếng, nghiêm trang nói: "Anh giúp em chỉ vì sợ em mỏi thôi đấy, chứ không phải là do bộ đồ mới đâu, chúng ta về chung cư bây giờ đi, em mang theo quần áo, anh mang theo máy tính."