Tống Ngôn tỏ ra thể hiện, bẻ mấy ngon tay của mình kêu rắc rắc, sau đó nói: "Bắt đầu đi, đợi lát nữa người đừng trách ta ra tay quá... A."
Lời còn chưa nói xong.
Tống Ngôn đã kêu thảm một tiếng.
Hắn đặt mông ngã xuống mặt đất, hai tay bụm lấy dưới đũng quần.
"Bắt đầu thì bắt đầu mẹ đi, nói nhiều như vậy làm gì, cái này mà ở trên chiếc trường, ngươi đã bị đạn bắn thành lỗ rồi." Lục Dương thản nhiên nói.
"Mẹ kiếp, đồ hẹn hà, chơi mà chơi đánh lén, không có võ đức!."
Tống Ngôn gầm thét.
"Cái gì gọi là đánh lén hã? Ta đánh chính diện, hơn nữa ngươi hô bắt đầu ta liền ra tay, hay là đợi ngươi lảm nhảm xong rồi mới đánh."
Lục Dương hừ một tiếng.
Tống Ngôn không biết nói gì.
Hình như vừa rồi hắn hô bắt đầu thật.
Hắn cố gắng đứng dậy, vốn chiếc lực mạnh vẽ vừa rồi, hắn bị cúp đạp vào đũng quần của Lục Dương làm mất một nửa, nhưng hắn vẫn còn muốn tìm lại thể diện của mình, sau khi đứng dậy, hắn đánh ra một quyền, mục tiêu là ở trên mặt Lục Dương.
Trong lòng nghĩ đến.
Mẹ kiếp, cái tên mặt trắng này, đợi lát nữa ta đánh mặt ngươi xưng lên, để xem tỷ tỷ còn thích đầu heo như ngươi không.
Bất quả, tưởng tượng tuy là tốt đẹp, nhưng lại khác xa thực tế.
Sự thật đôi khi cũng rất tàn khốc.
Lục Dương đã sớm cảnh giác không thôi, làm sao có thể bị Tống Ngôn đánh trúng mặt được, hắn trở tay lại, khẽ bắt được bàn tay của Tống Ngôn, sau đó xoay người một cái, dùng chiêu ném qua vai, thân thể Tống Ngôn đang lao tới, liền bị mất cân bằng bay thẳng lên trời, phịch một tiếng, hung hăng nằm trên mặt đất.
Lại là một tràng la hét bi thảm.
Tống Ngôn hình chữ đại( 大 ) dang hai tay hai chân nằm trên bãi tập, thẫn thờ nhìn lên bầu trời, hắn không còn khí lực để nhúc nhích nữa rồi.
"Tên khốn khiếp, ra tay thật độc ác, nhưng thủ pháp này..." Tống Ngôn tuy rằng ưa thích thể hiện, nhưng dù sao cũng không phải là bại não, hắn nhìn thủ pháp Lục Dương vừa rồi, chính là đòn vật ngã phổ biến ở trong quân đội.
"Hẳn là người một nhà sao."
Trong lòng Tống Ngôn tự hỏi.
Lục Dương nhìn Tống Ngôn, nói ra: "Có phục hay không?"
"Không phục, trong tử điển của ta chưa bao giờ có chữ phục, ngươi lúc nãy đánh len ta, mới làm ta..." Lời còn chưa nói xong, hắn ngay lập tức dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Lục Dương đang nhấc chân lên, nhắm vào phía đũng quần của hắn di chuyển.
Trên đầu Tống Ngôn đổ mồ hôi không thôi.
Cú đá vừa rồi đã làm hắn thiếu chút bị phế, lần này thêm cái nữa, không chừng bản thân hắn sẽ biến thành thái giám thời đại mới mất, hắn liên tục nói ra: "Ta phục, ta phục rồi."
"Người vừa rồi không phải nói, trong từ điển không có chữ phục sao?" Lục Dương hỏi hắn.
Tống Ngôn vội vàng nói :"Ta vừa mới thêm vào, mới thêm vào."
Nhìn thấy Tống Ngôn như vậy, Lục Dương liền đánh giá hắn cao thêm một chút, có thể chịu nhục, là một nhân tài... Lục Dương thu chân lại, không đợi hắn nói nhảm thêm nữa, nói ra: "Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì, chẳng lẽ muốn cảnh báo ta, không được đến gần chị họ ngươi nữa phải không."
"Ngươi nghĩ như vậy sao?"
Tống Ngôn hít vào một hơi, từ trên mặt đất bò dậy.
"Không phải sao?"
Lục Dương kinh ngạc nhìn hắn một cái, hay là mình cầm nhầm kịch bản rồi.
"Đương nhiên là không phải rồi."
Tống Ngôn nói lớn, hắn cảm giác mình ăn một trận đòn oan rồi, hắn nói ra: "Ta nghe tỷ tỷ mình có bạn trai, nên muốn tới đây nhìn xem, dù sao chị họ của ta ánh mắt cũng rất cao, ta tới đây để xem nam nhân nào lại có thể cưa đổ tiểu công chúa trong tiểu khu."
"Thế thôi?"
Lục Dương nhìn hắn.
"Đương nhiên cũng không phải có riêng chuyện này, ta còn muốn ngươi khuyên nhủ chị mình, không nên cùng đại bá xung đột, dù sao đại bá cũng sắp sáu mươi tuổi rồi, thân thể dạo này cũng không tốt, không chừng ngày nào đó lại..."
Thật đúng là đứa cháu hiếu thuận a.
Sắc mặt Lục Dương trở nên cổ quái, nhìn thoáng qua Tống Ngôn.
Sau đó hắn nói.
"Ta và Tống Giai chỉ có là bạn bè bình thường, những thứ vừa nãy ta không thể giúp được, đương nhiên, lấy năng lực của ta, làm bạn trai của chị ngươi cũng dư xài, ngươi có thể khuyên nhủ chị mình đừng nên kén chọn."
"Cái gì, ngươi không phải là bạn trai của tỷ tỷ sao?"
Tống Ngôn mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi.
"Có gì kỳ quái sao, ai nói ngươi ta là bạn trai của Tống Giai? Ta cũng chưa nói qua bao giờ mà." Lục Dương ngắt cọng cỏ bên đường ngặm lên miệng.
"Đclmm!"
Tống Ngôn nhịn không được chửi thề một câu.
Hắn cảm giác mình có phải bị vận rủi đeo bán rồi không, phí hết công sức mới tìm được Lục Dương, lại bị hắn đánh cho một trận, đến bây giờ ngón tay vẫn còn đau nhức, Tống Giai hít vào một hơi, nghĩ thầm, gia hỏa này thật độc ác.
"Là một tiểu nữ sinh, nhưng được cái ngực rất lớn."
Tống Ngôn nghiến răng nói ra.
"Ngươi nói là nàng ta sao?"
Lục Dương lập tức hiểu được Tống Ngôn nhắc đến ai, ngoài trừ Lâm Viện Viện ra thì sợ chẳng có người khác nữa, hắn nói ra: "Nha đầu kia có chút tật xấu, đó là suốt ngày nói điên nói bậy, người nào mà tin lời nàng nói, cũng bại não không kém đâu."
"Ừ."
Tống Ngôn nhẹ gật đầu.
Hắn cũng công nhận, nữ nhân kia có chút kỳ quái, gặp mặt lần đầu mà bắt hắn kêu là tỷ tỷ, đúng là hơi điên điên thật.
Lại nhìn Lục Dương sắc mặt cổ quái nhìn hắn.
Tống Ngôn nghĩ tới điều gì, nói ra: "Ngươi nói ta bị bại não."
"Không phải ta nói, là chính ngươi vừa thừa nhận xong."
Lục Dương liếc mắt nhìn hắn, gia hỏa này nhìn qua cũng không phải thuộc thể loại thông minh.
Tống Ngôn toàn thân đau nhức không thôi, đành ngồi trên sân tập nghỉ ngơi, cũng nói cho Lục Dương biết vài chuyện trong nhà, lúc này Lục Dương mới biết được, nguyên lai Tống Giai đào hôn mói chạy tới đây.
Khó trách một người sống ở Bắc Kinh, lại chạy đến địa phương nhỏ bé như Lục Thành để học, hơn nữa còn học ở một trường đại học hạng 2.
"Kỳ thật cũng không phải gọi là đào hôn, bác cả tính định một cuộc đính hôn, nhưng tỷ của ta lại biết được, nên không đợi đến đính hôn, nàng liền đào tẩu ra khỏi nhà, từ đó đến nay chưa về nhà lần nào, cũng hơn một năm rồi."
"Đại bá cũng sớm buông tha ý định này, bất quá, không biết tỷ tỷ ta lo lắng cái gì, vẫn không chịu về nhà, ngược lại còn ở trong điện thoại cãi nhau, nên dẫn đến quan hệ hai bố con càng ngày càng căng thẳng."
"Kỳ thật đại bá vẫn còn rất quan tâm đến tỷ tỷ, bằng không lúc biết nàng nhập viện, cũng không nhờ ta lập tức qua xem."
Đối với sự tình của Tống Giai, Tống Ngôn biết gì nói nấy, nhưng thời điểm Lục Dương nhắc đến bối cảnh trong nhà, hắn lại hồ hồ cho qua, có thể là do có chút mẫn cảm, Lục Dương cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao hắn cũng biết rõ gia hỏa này là một cao nha nội.
Cao nha nội thì sao, còn không phải bị Lục Dương đánh một trận à.
Sự thật với tiểu thuyết cũng không giống nhau.
Dù sao trong truyện, nhân vật phản diện cũng vùng vẫy được một phen, nào có đứa ngốc mới vào đã bị đánh đâu.
Lục Dương cười nói: "Ngươi bị đánh cũng không lỗ, ở trong tiểu thuyết hay phim ảnh, loại người như ngươi cũng bị chỉ định là nhân vật phản diện rồi."
Tống Ngôn hiển nhiên cũng xem không ít tiểu thuyết, hắn cố nặn ra vẻ tươi cười, nói ra: "Người nói ở tiểu thuyết dành cho nam giới, còn ở mấy tiểu thuyết thể loại ngôn tình dành cho nữ, ta cũng có thể làm nhân vật chính đấy."
...Hảo, cũng nghe có lý đó.
Tống Ngôn nói tiếp.
"Trong thực tế cũng không mấy phú nhị đại ngu ngốc cả, bọn hắn trên cơ bản sẽ không đắc tội người ta lung tung, thậm chí còn hòa đồng hơn người khác, vì vậy cũng không thể tìm được tật xấu gì, dù sao, cũng không có ai muốn gây chuyện phiền toái rồi nhờ người nhà xử lý dùm cả, hơn nữa, vua cũng thua thằng liều, nếu chọc nhầm mấy thằng điên, không phải là thất phu giận dữ, máu đổ trăm thước à?"
"Với lại những kẻ có tiền, đều giáo dục con cái mình vô cùng tốt, coi như là không nên thân, nhưng cũng sẽ không làm bọn hắn đi gây chuyện khắp nơi, đương nhiên mấy chuyện vặt vãnh cũng được, chỉ cần bọn hắn không ra ngoài làm loạn, đừng dính mấy đồ vật không nên dùng, không lấy tiền của gia đình ra đầu tư hay gì, cho dù cho hắn giày xéo ra sao, cũng đủ cả đời ấm no rồi."