Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 255: Chuyện Của Tống Giai (1)




Lữ Tiểu Vũ có cảm giác Lục Dương lại cà khịa nàng.

Hơn nữa còn có chứng cứ.

Nàng trừng mắt nhìn Lục Dương, nói ra: "Cược thì cược, ta cũng không tin, dưới tình huống ngươi không mua follow, mà ba ngày có thể tăng thêm một vạn lượt theo dõi."

Lục Dương cười cười.

Con cá nhỏ này mắc câu rồi.

Việc này cũng đơn giản thôi.

"Được, chúng ta đã hứa rồi đó, đừng để đến lúc đó lại chối."

Lục Dương đem món cá chép đỏ mà phục vụ vừa để xuống đặt trước mặt Lữ Tiểu Vũ.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nân truy."

Lữ Tiểu Vũ cầm lấy chiếc đũa, lấy một miếng thịt cá đặt vào trong miệng mình. Trong lòng nàng cũng thầm bổ sung thêm một câu, nếu yêu cầu của Lục Dương mà quá phận, nàng nhất định sẽ cự tuyệt, dù sao nàng cũng không phải là quân tử mà, chỉ là tiểu tiên nữ mà thôi.

Lục Dương cũng không biết trong lòng Lữ Tiểu Vũ nghĩ gì, cho dù có biết cũng không sao cả.

Ăn vài miếng cá, Lữ Tiểu Vũ lập túc vui vẻ lên rất nhiều.

Lục Dương nhịn không được, nói ra: "Bài 2 ngươi đã thi chưa? Huấn luyện viên lái xe không thúc giục ngươi à."

"Ngươi sao lại cứ nhắc chuyện này khi ta ăn nhỉ."

Lữ Tiểu Vũ dùng chiếc đũa chọc chọc vào con cá trên bàn, nàng như đang tưởng tượng con cá này là người nào đó...

"Ta chỉ quan tâm cho ngươi thôi."

Lục Dương bình tĩnh nói: "Ta nhìn trạng thái của ngươi bây giờ rất tốt, hội chứng kia có lẽ cũng hết rồi, tại sao không thi bằng lái xe đi cho rồi."

"Gần đây công ty quá bận, lại không có thời gian, hơn nữa ta rất lâu rồi không có luyện tập, nếu bây giờ đi thi, chỉ sợ lại rớt nữa thôi."

Lữ Tiểu Vũ tự hiểu lấy mình.

Lục Dương cũng không nói tiếp, dù sao nhà Lữ Tiểu Vũ cùng gần trong trường học, lại gần công ty, tạm thời không cần bằng lái cũng được.

Ăn cơm xong.

Lữ Tiểu Vũ phải nói về phòng nghỉ trưa.

Nàng đã có thoi quen ngủ trưa, dù chỉ là mười phút, cũng phải ngủ một giấc cho thoải mái, Lục Dương thì không có sở thích như vậy, hắn rất ghét ngủ trưa, vì một khi đã ngủ, buổi chiều hoàn toàn không có tinh thần làm việc, mấu chốt nhất, nếu ngủ trưa thì đến tối nửa đêm mới ngủ được.

Lữ Tiểu Vũ rời đi, Lục Dương lại trong trường học đi dạo, thời điểm chuẩn bị quay về công ty, bỗng nhiên có người gọi hắn lại.

"Ngươi là Lục Dương phải không?"

Lục Dương quay đầu lại nhìn.

Phát hiện đối phương còn rất trẻ, nhìn qua cũng không lớn tuổi hơn mình, cắt tóc ngắn đầu đinh, có vài phần soái ca, bất quá cách ăn mặt của hắn người khoác da chó, Lục Dương làm biên kịch lâu năm, cũng nhận thức một ít nhãn hiệu thời gian, nhìn người nam nhân này, đồ mặt trên người hắn cũng phải vài nghìn một món.

Là một kẻ rất có tiền.

Nhưng sao hắn lại biết tên mình?

Lục Dương khẽ nhíu mày.

"Đồng học, ngươi là ?"

"Ta cũng không phải bạn học của ngươi, giới thiệu một cái, ta là Tống Ngôn, ta rất muốn làm quen với ngươi." Sắc mặt Tống Ngôn mang vài phần vui vẻ, lúc nói chuyện, hắn đều quan sát Lục Dương.

"Thật xin lỗi, ta không muốn làm quen với ngươi."

Lục Dương xoay người rời idd.

Cái gì mà Tống Ngôn.

Hắn nghe cũng chưa từng nghe qua, gia hỏa này thần thần bí bí như vậy, tìm mình cũng không nói nguyên nhân gì, Lục Dương cũng không muốn cùng hắn ta ngây ngây ngốc ngốc.

Nhìn thấy Lục Dương xoay người rời đi, Tống Ngôn lập tức bối rối, tại sao tên Lục Dương này lại không ra thèo bài, nhìn thân ảnh Lục Dương sắp khuất bóng, hắn mới vội vàng đuổi theo, nói ra :"Ta là em họ của Tống Giai, tìm ngươi có chút việc."

"Em họ của Tống Giai."

Lục Dương dừng lại.

Nhìn nam sinh này.

Khó trách vừa rồi mình lại có cảm giác quen thuộc, nghĩ đến hắn tên Tống Ngôn, cũng có vài phần khả năng này, bất quá Lục Dương cũng không hỏi hắn tìm mình có chuyện gì, mà nói ra: "Ngươi nói ngươi là em họ của Tống Giai thì là em họ của Tống Giai à? Ta còn có thể nói mình là lão công của Tống Giai cũng được, ngươi có bằng chứng gì chứng minh mình là em họ Tống Giai không?"

Quả nhiên là có gì đen tối mà!

Tống Ngôn nghĩ vậy, hắn hít một hơi thật sâu, nói ra: "Ngươi muốn chứng cứ phải không, ta có."

Nói xong, hắn lấy chiếc điện thoại của mình là, là một quả táo thế hệ 4 màu đen, giống như chiếc điện thoại của Lục Dương vậy, hắn mở ra album ảnh, nói ra: "Đây là ảnh chụp trước kia của Tống Giai."

"Để ta xem một chút."

Lục Dương đi qua, Tống Ngôn muốn cầm điện thoại cho Lục Dương xem, nhưng Lục Dương lại đoạt lấy nhìn, nhìn thoáng qua, quả nhiên trong ảnh có hai người, một người là Tống Giai, người còn lại chính là gia hỏa này.

Từ trong tấm hình có thể nhìn thấy, quan hệ của ngươi không tệ, Tống Giai thì nở nụ cười ngọt ngào, bối cảnh xung quanh...Hã.. Đây không phải tiểu khu của cán bộ quân đội sao.

Cái này...Hẳn không phải là PTS chứ.

"Hiện tại thì ngươi đã tin chưa?"

Tống Ngôn lấy lại điện thoại của mình, cười lạnh nhìn Lục Dương.

Lục Dương lắc đầu: "Vẫn không tin, ảnh chụp nói không chừng do ngươi PTS ra, ngươi tưởng ta không biết tí gì về công nghệ sao, nếu ngươi thích, ta có thể giúp ngươi chụp chung với Phù Dung tỷ."

Nói xong, Lục Dương cầm lấy điện thoại mình ra gọi cho Tống Giai.

Hắn không phải không tin Tống Ngôn, mà chỉ là Lục Dương muốn biết, gia hỏa này chạy tới đây làm gì.

Cuộc gọi rất nhanh được nhận.

Thân thể Tống Giai đã tốt hơn nhiều rồi, tuy vẫn chưa được xuất viện, nhưng đã khỏe lại như trước, chủ yếu là bệnh viện bắt quan sát thêm một khoản thời gian mà thôi.

"Lục Dương, ngươi điện ta có chuyện gì?"

Lục Dương nói ra: "Học tỷ, ngươi có phải có một đứa em họ tên Tống Ngôn không, hôm nay hắn đến tìm ta, còn muốn nói chuyện, là ngươi bảo hắn đến đấy sao?"

"Tống Ngôn?" Nghe được cái tên này, ngữ khí của nàng hơi thay đổi, nói ra: "Hắn là em họ của ta, là con trai của nhị thúc, là một tên tiểu quỷ đáng ghét, ngươi không cần phải để ý hắn."

"Ta cũng đồng ý với ý kiến của ngươi, hắn là một tên đáng ghét."

Lục Dương mỉm cười, cúp điện thoại.

Nhìn Tống Ngôn, Lục Dương nói ra: "Thật có lỗi, chị họ của ngươi nói ngươi là tiểu quỷ đáng ghét, nên bảo ta đừng có quan tâm, ngươi đi đi."

Tống Ngôn bối rồi, không nghĩ tới Lục Dương lại trực tiếp gọi điện cho Tống Giai, điều này làm...

"Lục Dương, ngươi có phải nam nhân hay không, ảnh chụp ngươi cũng xem rồi, vậy mà lại đi cáo trạng." Tống Ngôn vạn phần khó chịu nói ra.

Lục Dương cười lạnh, nói ra: "Có phải nam nhân hay không, chúng ta lên thao trường bên cạnh sẽ biết."

Hắn làm sao có thể đoán được mục đích Tống Ngôn tìm mình được, bất quá nhờ đọc mấy chuyện cổ tích công chúa, hoàng tử, bình dân, Lục Dương cũng đoán được gia hỏa này muốn tiết lộ thân phận của Tống Giai, sau đó nói bản thân mình không xứng vân vân, bằng không hắn lại rảnh rỗi quá chạy tới đây tìm mình nói chuyện phiếm a.

Nếu là em ruột, Lục Dương còn có thể nể tình một hai, nhưng đây lại là em họ, bàn tay đưa ra có chút dài rồi.

Nghe Lục Dương nói vậy, ánh mắt Tống Ngôn lóe lên, nói ra: "Đây chính là do ngươi nói, đợi lát nữa đừng có mà quỳ xuống xin tha."

Bản thân hắn xuất thân trong gia đình quân đội, mặc dù không có nhập ngũ, nhưng từ nhỏ cũng đã luyện tập vài chiêu, thân thể lại khỏe mạnh, hắn tự nhận mình đối phó với người bình thường thì không có vấn đề gì cả.

Trong mắt của hắn, Lục Dương chỉ là một sinh viên gầy gò năm nhất mà thôi, chấp hắn một tay, mình cũng có thể đánh hắn tím mặt.

Nhưng hắn cũng không biết, suy nghĩ của Lục Dương cũng giống vậy.

Nhìn mặt nói chuyện.

Lục Dương cũng nhìn ra, gia hỏa này cũng lắm biết mấy chiêu mèo cào, cũng không phải võ thuật tàn nhẫn, thực chiến ở trong quân đội, đối phó với hắn cũng không phải việc gì khó, Lục Dương cười lạnh một tiếng: "Những lời này nên để tặng cho ngươi."

Thao trường rất lớn.

Hai người tìm một chỗ không có ai.