Nếu hỏi Lục Dương muốn làm biên kịch thì quan trọng nhất điều gì?
Lục Dương nhất định sẽ nói.
Đầu tiên là tài nguyên, thứ hai là trí tuệ cảm xúc, thứ ba mới là năng lực.
Nếu so biên kịch với tác giả viết tiểu thuyết thì hai cái không giống nhau, nếu làm tác giả, chỉ cần có thiên phú, dựa vào nỗ lực của mình cũ có thể kiếm cơm, nhưng biên kịch thì hoàn toàn khác, cho dù ngươi là thiên lý mã, cũng rất khó gặp được Bá Nhạc.
Cho dù ngươi làm kịch bản có hay đến đâu, đạo diễn với nhà đâu tư thích thay đổi thì ngươi có thể cạn được sao?
Dựa vào đầu mà chắc chắn kinh bản của ngươi hay hơn.
Làm phim cũng không phải dựa vào một cái bàn phím mà có thể hoàn thành, nó cần tiêu hao vô số nguồn nhân lực cùng tài lực.
Dưới tình huống như vậy, nhà sản xuất thường mời những biên kịch đã có thâm niên trong nghề, đã có vài tác phẩm thành công, nên vì vậy, cho dù ngươi là thiên tài, người ta cũng chưa chắc để ý. Dù sao so với thù lao của minh tinh trong giới giải trí, thù lao biên kịch cũng không lớn vào đâu, thà bỏ thêm tí tiền thuê người tốt hơn còn hơn là thuê người mới.
Kiếp trước, cũng có nhiều tác giả đổi nghề từ tiểu thuyết sang làm biên kịch như Lục Dương, có thể thành công cũng chỉ được mấy người, trong đó nổi tiếng nhất là biên kịch Phân Vũ Yêu Cơ(Dong Qun), cũng là biên kịch của loạt phim Chiến Lang.
Còn những người khác, hoặc là từ bỏ, hoặc cũng chỉ có thể làm biên kịch cho mấy bộ truyền hình nhỏ như Thử thách xạ thủ.
Về phần Lục Dương, nếu như không phải gặp được Y Sung giúp đỡ, kết quả hắn không biết phải cố gắng bao nhiêu đâu.
"Lão sư, là phim điện ảnh sao?"
Lục Dương tò mò hỏi.
"Em xem một chút sẽ biết."
Y Sung đem kịch bản đưa cho Lục Dương.
Lục Dương nhận lấy, nhìn nhìn.
Hoàng Kim Điên Cuồng
Cái tên này thật là...
Hắn tiếp tục nhìn xuống dưới.
Khoan đã.
Cái này không phải là Guns and Roses (Súng và Hoa Hồng) sao?
Bộ phim điện ảnh này đến năm 2012 mới được trình chiếu, doanh thu phòng vé đại khái khoản một trăm năm mươi triệu nhân dân tệ, kiếp trước hắn cùng đám bạn cùng phòng của mình đã đi xem qua, nội dung vẫn còn nhớ rõ, nhưng biên kịch bộ phim này cũng không phải là Y Sung, như thế nào kịch bản lại ở đây...
Chả lẽ hiệu ứng cánh bướm lại lần nữa xuất hiện.
Lục Dương chưa xác định tình huống thế nào nên cũng chưa dám hành động.
Y Sung nói ra: "Đây là cốt truyện mà bằng hữu thầy giới thiệu, nhưng loại kịch bản cận đại thế này thầy cũng không am hiểu lắm, vì vậy cũng không viết trôi chảy được, thầy đang suy nghĩ có nên từ chối hay không?"
"Thầy không nên từ chối, không phải là cái gì không biết thì nên thử một lần hay sao?"
Lục Dương cười nói.
Y Sung lắc đầu: "Em đừng nghĩ đơn giản như vậy, trên người thầy không có dòng máu tế bào hài hước, hơn nữa lại lớn tuổi, không hợp với kịch bản trẻ tuổi như vậy."
"Ý của thầy là ?" Lục Dương nhìn kịch bản.
Y Sung nói ra: 'Vốn thầy còn đang định từ chối, bất quá, hiện tại thầy cảm thấy nên để cho em thử một lần, dàn ý kịch bản thầy cũng đã thiếp lập xong, em có thể tham khảo, sau đó tự viết một cái dàn ý của mình, rồi thầy sẽ giúp em chuyển giao cho nhà làm phim, nói đây là do đệ tử đắc ý nhất của ta làm, nếu bọn họ hài lòng với dàn ý thì đối với em đây là một cơ hội vô cùng tốt."
Đâu chỉ là một cơ hội tốt, đây quả thực là một bước lên trời.
Lục Dương có chút kích động
Biên kịch có phân chia đăng cấp không?
Bên ngoài biểu hiện không có, nhưng bên trong phân chia rất rõ ràng.
Biên kịch được chia thành nhiều cấp bậc, biên kịch làm vài mẫu phim ngắn ngắn, biên kịch phim mạng, biên kịch phim truyền hình và biên kịch phim điện ảnh, mỗi một cấp đều rất khó để đi lên, mới bước vào ngành biên kịch, có lể làm biện kịch phim mạng hay phim truyền hình nhỏ đã là rất tốt rồi.
Lục Dương bây giờ chả có cấc bập gì cả.
Nhưng nếu kịch bản của hắn được chấp nhận, và bộ phim thành công như kiếp trước, hắn sẽ bỏ qua mọi trình tự, trực tiếp leo lên đỉnh.
Súng và Hoa Hồng, là một bô phim điện ảnh, hơn nữa kinh phí chế tác không nhỏ, đạo diễn cùng diễn viên vô cùng nổi tiếng, Lục Dương biết rõ, đây là Y Sung đang muốn nâng đỡ hắn.
Về phần ông nói không phù hợp viết kịch bản cận đại, khả năng đây cũng là một nguyên nhân, nhưng với tư cách là một biên kịch thâm niên, còn là giáo sư đại học nổi tiếng, không phù hợp với không viết được là hai khái niệm khác nhau. Dù sao cũng là quen tay hay việc, chỉ cần Y Sung đặt bút viết là có thể hạ bút thành văn, coi như không có linh cảm, đồng dạng ông cũng có thể viết một câu chuyện xưa phù hợp kịch bản là được.
Lục Dương hít vào một hơi, nói ra: "Để em thử một chút."
"Được, coi như không thành, cũng coi là một lần luyện tập mà thôi."
Y Sung bình tĩnh nói ra.
Ông cũng muốn Lục Dương thử một chút, dù sao đây cũng là cơ hội rèn luyện vô cùng tốt, lý luận với thực tế là hai việc khác nhau, ông không muốn làm cho học sinh của mình chỉ biết nói suông.
Coi như là bị từ chối, cũng không sao cả, còn trẻ mà, cơ hội còn nhiều.
Lục Dương thì rất có lòng tin vào chính mình.
Bởi vị bộ phim này, hắn đã xem qua mấy lần, đối với nội dung vẫn còn nhớ kỹ, nếu để cho hắn việt lại, đảm bảo có thể viết được như cũ, thậm chí còn hay hơn một tí.
Ở nội dung cốt truyện cũ, không biết đạo diễn cùng biên kịch bàn bạc với nhau thế nào, làm từ một bộ phim hài hước, vui vẻ, cuối cùng kết thúc bằng phần cuối bằng bi kịch, nhân vật chính thì chỉ số thông minh lúc tăng lúc giảm, cuối cùng làm đồng đội ở cạnh bên người chết hết, từ đồng đội cho đến phụ thân.
Điều này giống như một vở kịch vậy, lúc đầu diễn không tệ lắm, nhưng đến cuối lại chuyển biến, làm cho người xem không đoán được ý nghĩa.
HE(happy ending) thì HE luôn đi.
Làm cho mọi người vui vẻ, ví dụ làm cho đồng đội nam chính có thể trở về cùng nhau.
BE thì cho thẳng BE luôn, làm cho nhân vật bày ra cảnh đau khổ, ví dụ như hắn trở về với cái trâm cài tóc của người mình yêu thôi.
Nếu chỉ bàn về doanh thu phòng vé, bộ phim này không hề kém, dù sao ở niên đại này, doanh thu đột phá một trăm triệu đã rất tốt rồi, những cũng không thể phủ nhận bộ phim này cần chỉnh sửa vài nơi.
Nếu như hắn có thể loại bỏ những chỗ khiến người ta xem khó chịu, sửa lại nội dung cốt chuyện để làm nên một bộ phim thương mại hợp cách, chắc chắn doanh thu sẽ không chỉ như vậy.
Y Sung đem dàn ý mình viết từ đầu, cất vào trong balo của Lục Dương, nói ra: "Những thứ này em mang về tham khảo đi, cũng không cần phải dựa theo suy nghĩ của thầy mà viết, cứ phóng tay mà viết theo cách nghĩ của em, trong vòng nửa tháng, em chỉ cần đem dàn ý đưa cho thầy là được, còn thành công hay không, thầy sẽ nói cho em biết."
"Cảm ơn thầy."
Lục Dương cảm ơn từ tận đáy lòng, hắn biết rõ cơ hội này rất khó có được.
Mặc dù hắn không có ý định dẫn thân vào con đường biên kịch, nhưng đối với kỹ năng dùng để kiếm tiền kiếp trước, Lục Dương cũng không cần phải quên đi. Viết mấy kịch bản nổi tiếng, làm địa vị xã hội của hắn có thể tăng lên, cái này hắn vẫn còn thiếu đấy.
Ba nữ nhân đều đi phòng bếp nấu ăn, Lục Dương cùng Y Sung tiếp tục thảo luận kịch bản vừa rồi, hắn đem một số suy nghĩ của mình nói ra.
Suy nghĩ của hắn hấp thu tình tiết nội dung kịch bản kiếp trước, lại thêm một số ý tưởng của bản thân mình, Y Sung nghe xong, cũng nhịn không được mà gật đầu.
Vốn ông còn tính lấy cơ hội này rèn luyện Lục Dương một chút, hiện tại thì đã nghĩ khác, cảm giác Lục Dương có thể làm được tác phẩm này.
Trên mặt Y Sung lộ ra nụ cười, nếu Lục Dương có thể thành công, ông cũng có thể dính tí hào quang của hắn.
Ba nữ nhân ở trong phòng bếp bận rộn một giờ, cuối cùng cũng hoàn thành bữa tối.
Trần Thu Nguyệt cùng Y Thanh mang đồ ăn lên bàn, sư mẫu cũng gọi Lục Dương cùng Y Sung ra ngoài dùng cơm. Hai người rửa tay, cùng ngồi vào bàn ăn.
Nhìn bàn ăn tương đối thịnh soạn, tổng cộng có mười món ăn, tám món rau xào, hai món canh.