Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 186: Con Dâu Tới Nhà




Ngày ba mươi tháng chạp.

Sáng sớm, Lục Dương đã bị Tiền Vân kêu dậy, bảo hắn cùng Lục Vĩ cùng nhau đi dán câu đối xuân.

Hồ dán đã pha chế xong rồi.

Lục Dương một tay cầm chổi, môi tay bưng hồ, chờ phụ thân Lục Vĩ đem từng câu đối dán liền một chỗ cắt ra.

Đừng nhìn thấy nhà Lục Dương không lớn, những cửa cũng không hề ít, từ cửa chính ngoài cùng đến vào nhà, lại tính thêm cửa nhà bếp, nhà tắm, phòng khách, cũng đã có bôn cái cửa rồi, tính thêm cửa ở trên lầu hai nữa thì cũng phải có tám chín cái.

Hơn nữa phải dán từng câu đối phù hợp với từng cửa nhà, như trước cửa chính phải dán câu 'Vạn sự như ý-Năm mới phát tài',..Hai cha con bọ họ phải mất gần hai tiếng mới làm xong.

Ở trên xe Lục Dương cũng bị dán một câu' Thuận buồn xuôi gió'.

Dán xong câu đối, ba người mới đem từ trong nhà ra ngoài sân quét dọn lại một lần, Lục Dương vốn nói không cần, vì nhìn qua cũng không thấy hạt bụi nào, nhưng cũng không ngăn được mẹ mình làm việc.

Đợi làm xong những việc này thì cũng đã đến giữa trưa, Lục Dương lúc này mới tranh thủ thời gian nhắn tin cho Quan Nguyệt.

"Đang làm gì đó?"

"Em đang ăn cơm đoàn viên với gia đình."

"Thế chừa bụng mốt chút, buổi tối còn ăn cơm."

"Được."

...

Chung cư 'Thanh Sơn'.

"Quan Quan, ăn thì không lo ăn đi, còn nhắn tin điện thoại làm gì."

Lâm Thanh Nhã liếc con gái mình.

Quan Nguyệt đưa điện thoại đặt lại trên bàn, nói ra: "Có người chúc mừng năm mới."

Lẫm Thanh Nhã cũng không nghĩ nhiều như vậy, bà kẹp lên một miếng thịt gà đặt vào chén của Quan Nguyệt, nói ra: "Con lúc này hơi gầy đấy, ăn nhiều một chút, gầy quá cũng không tốt đâu."

Quan Kiến Quốc liếc qua chiếc điện thoại của con gái mình, nói ra: "Quan Quan, chiếc điện thoại này của con cũng không rẻ đi."

"Chiếc này rất quý hay sao?"

Lâm Thanh Nhã có chút tò mò hỏi, hiện tại apple vẫn chưa quảng cáo rầm rộ, với lại ở đây còn lại huyện thành nhỏ, cũng không có mấy người biết, người lớn tuổi cũng không quan tâm đến những thứ này.

Quan Kiến Quốc nói ra: "Trong chỗ làm của anh, một đồng nghiệp cũng mua chiếc này, nghe nói gần năm sáu nghìn tệ đấy? Quan Nguyệt, con không phải đem hết tiền riêng của mình sài chứ."

Không đợi Quan Nguyệt trả lời, Lâm Thanh Nhã đã nói ra: "Làm sao, con mình không thể dùng điện thoại tốt à, với lại không phải tiền ông bỏ ra, nói nhiều vậy làm gì?"

Lão Quan bất đắc dĩ, vốn còn muốn nói thêm vài lời, cũng đành nuốt ngược vào bụng.

Quan Nguyệt nhìn phụ thân của mình, nàng cười trộm một tiếng.

Ăn cơm xong.

Ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, thừa dịp lão Quan không chú ý đến, Quan Nguyệt lặng lẽ chạy ra ngoài.

Ra ngoài chung cư.

Nàng cũng không gọi cho Lục Dương mà tự mình đến siêu thị Hoa Liên.

Mặc dù đã gần sang năm mới, nhưng siêu thị vẫn mở cửa bình thường, Quan Nguyệt vào cửa, dựa theo nội dung hôm qua mình tìm được trên mạng thì mua hai bình rượu, thêm một cây thuốc lá, lại chọn cho mẹ Lục Dương một chiếc khăn quàng cổ.

Mua xong lễ vật, nàng mới đi ra ngoài, tâm thần bất định bắt một chiếc taxi.

Quan Nguyệt cũng biết nhà Lục Dương ở đâu, thời điểm cấp ba, bọn họ thường chơi đùa với nhau, thời điểm đi qua nhà Lục Dương, hắn đã giới thiệu cho nàng biết, Quan Nguyệt cũng lặng lẽ nhớ trong lòng.

Huyện Thanh Sơn cũng không hề lớn, đàng tiếc bởi vì có tuyết rơi, nên người tài xế liền tăng giá, vốn bình thường chỉ cần bảy tám tệ là được rồi, nhưng nhờ tuyết rơi mà lên tới mười tệ.

Xuống xe, Quan Nguyệt nhìn đại môn phía trước, nhớ lại, xác nhận là chỗ này rồi, nàng mới lấy điện thoại ra, gọi Lục Dương một cuộc.

"Lục Dương, em đến rồi."

Quan Nguyệt nhỏ giọng nói.

Giọng nói của nàng có chút lo sợ nhưng cũng có phần hưng phấn.

Giao thừa đi tới nhà bạn trai, đây chính là ra mắt đó.

Nhận điện thoại.

Lục Dương cũng vội vàng chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, hắn liền nhìn thấy ở ven đường, có một cô gái đang mặc áo lông mũ len, lâu lâu còn run vài cái, Lục Dương nhận ra hẳn là Quan Nguyệt rồi.

Hắn đi tới.

"Tại sao không gọi trước để anh qua đón em, hôm nay tuyết rơi nhiều như vậy, cũng không nên thuê xe tới đây."

"Không cần, không cần, em cũng không phải không biết nhà anh."

Quan Nguyệt mỉm cười ngọt ngào.

"Sao lại mang quà tới vậy."

Lục Dương nhíu mày, cầm lấy lễ vật mà Quan Nguyệt đang cầm trên tay.

Quan Nguyệt có chút xấu hổ: "Không phải lần đầu tiền em tới cửa sao? Phải mang một chút lễ vật cho hai bác."

"Được rồi, trước lạ sau quen, về sau không được mang tới nữa, biết chưa."

Lục Dương một tay cầm lễ vật, một tay nắm tay Quan Nguyệt, hướng phía nhà mình đi đến.

Vợ Lý chạy ra ngoài đổ rác thì nhìn thấy Lục Dương nắm tay một nữ hài tử đi tới, bọn họ nhịn không được liền hỏi.

"YAAA, Tiểu Dương, ai vậy cháu."

Lục Dương cười nói: "Thím, đây là bạn gái chau, hôm nay mời nàng đến đây làm bữa cơm."

"Tiểu cô nương này lớn lên dễ thương nha."

Đánh giá từ trên xuống dưới Quan Nguyệt một phen, Lý Thẩm gật đầu, trong mắt vừa tỏ vẻ yêu thích vừa tức giận, bản thân có đứa con trai, còn làm việc ở thành thị lớn, điều kiện tốt như vậy mà đến bây giờ vẫn chưa tìm được bạn gái.

"Thím, chúng cháu vào trước ạ, dù sao mẹ cháu vẫn còn chưa biết."

Lục Dương cười nói.

"Đi đi, đi đi, mẹ cháu mà biết thế nào cũng cao hứng cho mà xem"

Nhìn Lục Dương cùng Quan Nguyệt vào cửa.

Lý thẩm vội vàng đem rác đi đổ, xong rồi liền vội vàng trở về nhà mình.

"Lão lý, Lục Dương nó đưa con dầu về ra mắt gia đình đó."

"Cái gì, thật không?"

"Thật mà, vừa rồi tôi còn nhìn thấy, tiểu cô nương này lớn lên thật dễ thương, giống như búp bê vậy, nếu thằng con nhà mình cũng tìm được một người như thế, tôi năm mơ cũng mỉm cười, đúng rồi, tên tiểu tư kia đâu?"

Lão Lý chỉ vào gian phòng, nói ra: "Còn ngủ chưa dậy."

"Cái tên tiểu tử này, đã ba mươi tuổi rồi mà bây giờ còn ngủ, năm mới cũng chỉ về một mình, nhìn Lục Dương ở bên cạnh mà xem, người ta mới bao nhiêu, vừa lên đại học đã dẫn bạn gái về."

Lão Lý hút một hơi thuốc, nói ra: "Người với người dù sao cũng không giống nhau, không thể so sánh được, con chúng ta về sau cung sẽ phải kết hôn mà thôi, đúng rồi, là cô bé lần trước bà nhìn thây sao?"

Lý thẩm vỗ đầu một cái: "Ông không nói thiếu chút nữa làm ta quên chuyện này rồi, tuy rằng hai nha đầu lớn lên đều rất đẹp, nhưng khẳng định không phải cùng một người, không nghĩ tới Tiểu Dương bên ngoài lại được như nhân hoan nghênh như vậy, bây giờ nghĩ đến đứa con của mình tôi lại muốn đấm cho nó một trận."

Lý thẩm than thở, phàn nàn nhi tư của mình cũng không bằng một góc của Lục Dương...

----

Lục Dương mang Quan Nguyệt vào nhà.

Vào trong sân, Lục Dương liền hô: "Ba mẹ, con dâu đến nhà rồi."

Sắc mặt Quan Nguyệt xấu hổ đỏ bừng, vừa cao hứng vừa có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi, hận không thể dùng ngón chân đào cho mình cái lỗ để nhảy vào.

Nghe được Lục Dương hô to.

Tiền Vân cùng Lục Vĩ trong phòng liền vội vàng chạy ra, bọn hắn còn tưởng bạn gái Lục Dương tối muộn mới đến, không nghĩ đến giữa trưa thì đến rồi.

Nhìn bộ dạng của con dâu mình, Tiền Vân cười tươi như hoa, vội vàng đi qua, từ tay Lục Dương đoạt lấy Quan Nguyệt, nói ra: "Đến rồi, đến rồi, cháu mau vào nhà đi kẻo lạnh."

Lão Lục thì tỏ ra bình tĩnh, bảo trì hình tượng nghiêm túc của mình, sau khi nhìn được bộ dạng Quan Nguyệt, lão nhịn không được cũng nhẹ gật đầu, cảm giác tiếc hận trong lòng của biến mất không thấy.

Ánh mắt con trai mình, quả nhiên không cần phải bàn.

Nữ nhân này, người sau còn tốt hơn người trước.

"Mẹ, đây là quà của Quan Quan mua cho mẹ."

Lục Dương đưa lễ vật giơ lên.

Quan Nguyệt ngượng ngùng nói: "Thúc thúc, a di, cháu lần đầu tiên tới đây, cũng không biết nên mang gì cho hai người, nên đành tùy tiền mua một chút, hy vọng mọi người không chê."

Tiền Vân liền nói ra: "Tới thì tới rồi, còn mang lễ vật làm gì, lần sau ngạn vạn không nên làm như vậy, về sau cháu cứ xem đây là nhà của mình."

Lục Vĩ cùng cười ha hả nói: "Cháu nhanh vào nha đi kẻo lạnh."

Mấy người cùng đi vào trong phòng.

Tiền Vân chuyển tới một cái ghế, còn cầm lấy chiếc khăn xoa xoa mặt ghế, sau đó đặt cạnh chậu than, nói ra: "Quan Quan, cháu ngồi đi, nhà của dì có chút đơn sơ, cháu muốn uống trà không?"

"Không cần đâu...dì." Quan Nguyệt có chút cà lăm mà nói.

"Thể thứ chút kẹo nhà dì đi."

Tiền Vân từ trên bàn, cầm lấy một đống kẹo thỏ sữa đặt vào tay Quan Nguyệt.

Thấy mẹ chồng Tiền Vân nhiệt tình như vậy làm Quan Nguyệt đang có chút lo lắng bĩnh tĩnh lên không ít.

Nàng đem kẹo sữa bỏ vào trong túi áo, lại lấy ra một cái, bóc vỏ, để vào trong miệng.

Mùi vị quả nhiên không tệ, ăn rất ngon.