Đi đến một nơi vắng vẻ, Liễu Thanh Thanh mới cầm lấy điện thoại.
"Thanh Thanh, lâu như vậy rồi sao ngươi chưa liên lạc với ta, ngươi không muốn cứu mẹ mình nữa sao?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói uy hiếp của nam nhân.
Liễu Thanh Thanh cười ha ha: "Thật có lỗi lão bản, ta đã có người dựa vào rồi, hắn so với ông còn trẻ tuổi, còn đẹp trai hơn ông, hơn nữa còn biết quan tâm chăm sóc, ông tự soi gương xem lại bản thân của mình đi, trên đầu thì còn thưa vài cọng tóc, còn lớn tuổi, già rồi còn không biết chăm lo gia đình, toàn nghĩ đến mấy chuyện hư hỏng, đúng là trâu già mà đòi gặm cỏ non."
"Liễu Thanh Thanh, con tiện nhân này, đồ không biết tốt xấu, mày đừng có tới đi làm nữa." Nam nhân hổn hên nói.
Liễu Thanh Thanh cũng hừ lạnh mốt tiếng: "Tốt, ta cũng xin nghỉ việc luôn, mỗi ngày nhìn bộ mắt thối của ông, ta cảm giác sắp buồn nôn tới nơi rồi, hừ, còn dám gọi cho ta lần nữa, ta sẽ nói cho lão bà của ngươi biết mọi hành đông của ngươi, đừng tưởng ta không dám."
Nói xong, Liễu Thanh Thanh trực tiếp cúp điện thoại.
---
Ngày hôm sau, Lục Dương tỉnh lại.
Thời điểm âm u hơn hôm qua rất nhiều, giống như lúc nào cũng sẽ có tuyết rơi xuống vậy.
Lục Dương cầm lấy điện thoại.
Một cuộc gọi nhỡ.
Là Quan Nguyệt gọi tới.
Hắn vội vàng gọi lại.
"Quan Quan, em dậy sớm thế à."
"Lớn rồi còn lười, anh bây giờ mới dậy hã, hơn bảy giờ rồi đó." Trong điện thoại, Quan Nguyệt cười hì hì, sau đó nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Lục Dương lúc này mới nhớ lại, hôm nay là sinh nhật của mình.
Tháng trước, hắn ở trường học được Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt tặng quà, nên tưởng sinh nhật của mình đã qua rồi, nên không nghĩ tới chuyện này.
"Lão bà Quan Quan thật tốt."
Lục Dương từ trên giường đứng lên, dụi dụi con mắt, nghiêng đầu đặt điện thoại ở dưới lỗ tai, sau đó bắt đầu mặc quần áo vào.
Quan Nguyệt ở trong điện thoại nói ra: "Lục Dương, hôm nay đi chơi không?"
"Hôm nay sao?"
Lục Dương nhìn ngoài cửa sổ.
"Hôm nay không được, hôm nay cha anh mời cơm ở khách sạn 'Ánh Mây', anh cũng muốn đi chơi với em nhưng nhìn thời tiết bên ngoài có vẻ không tốt lắm."
"Vậy thì thôi."
Nghe Lục Dương nói vậy, Quan Nguyệt cũng không nói gì thêm.
"Bất quá, buổi chiều anh phải qua nhà em một chuyến, em có quà muốn tặng cho anh, bỏ lỡ thì năm sau nhận lại."
"Được, cảm ơn Quan Quan."
Lại nói vài câu, Lục Dương mới cúp điện thoại.
Đi vào trong sân, đánh răng rửa mặt xong, Tiền Vân đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sang, phụ thân cũng đã thức dậy, đang ở phòng khách uống trà.
Tiểu học đã được nghỉ tết nên hai vợ chồng bọn họ đều được nghỉ theo, nhìn cha mình nhàn nhã uống trà, trong lòng Lục Dương lần nữa có cảm giác để cho phụ thân mình đi làm ở trường học là một quyết định đúng đắn.
"Tiểu Dương, hôm nay cũng ra ngoài chạy bộ sao?"
Lục Vĩ bưng chén trà đi ra, hắn biết con mình mỗi buổi sáng sẽ chạy bộ vài vòng.
"Dạ, vẫn chạy như bình thường."
Quyền bất li thủ, khúc bất li khẩu(1), giống như viết tiểu thuyết vậy, cách một đoạn thời gian không biết, về sau viết lại rất khó tìm được cảm giác, chạy bộ cũng vậy, phải kiên trì rèn luyện thường xuyên.
Lục Vĩ uống hớp trà.
Nhìn biến hóa của con trai mình, hắn hết sức vui mừng.
Trước kia con mình toàn tìm cớ để ngủ nướng, không thì cũng bục mặt ở trong quán nét, không nghĩ tới bây giờ tự hạn chế mình như vậy.
Lục Vĩ lại âm thầm nghĩ đến.
Là do cô bé lần trước sao?
Lau mặt xong, Lục Dương bước ra cửa.
Chạy vòng quanh sông tiểu Hoàng hai vòng, Lục Dương phát hiện hắn cũng không có bao nhiêu cảm giác mệt mỏi, trải qua hơn nửa năm rè luyện, tố chất thân thể của hắn cũng tăng lên chút ít, nhớ lại thời điểm cấp ba, hắn và Ngô Bá cũng tới đây tập tành chạy bộ, chạy được nửa vòng thì hai người đều thở hồng hộc như chó.
Chuông điện thoại Lục Dương vang lên, Lục Dương tìm một cái ghế bên đường ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút.
Là của Trần Thu Nguyệt gọi tới.
"Lục Dương, anh còn tức giận sao?"
"Tức giận gì vậy?"
Lục Dương tỏ ra khó hiểu.
"Thì vụ lần trước em bình luận trên QQ đó."
"À, anh quên mất chuyện này rồi."
Lục Dương suy nghĩ một chút, lần trước Trần Thu Nguyệt nghịch lửa, thiếu chút nữa thiêu luôn hắn rồi.
"Hì hì, sinh nhật vui vẻ, em có chút nhớ anh."
Nghe được Lục Dương cũng không có ý tứ giận dỗi, Trần Thu Nguyệt cao hứng không thôi.
"Anh cũng vậy."
Lục Dương cũng phụ họa nói ra.
"Hay là năm mới em tới nhà anh chúc tết thế nào? Giang Thành cùng Thượng Hải cũng không xa lắm, em còn biết nhà của anh ở đâu nữa." Trần Thu Nguyệt nói ra lời kinh người, làm Lục Dương giật nảy cả mình.
Lục Dương cũng không hoài nghi lời nàng nói, sinh nhật của mình nàng còn biết, biết thêm địa chỉ nhà cũng không phải việc gì khó, ai bảo nàng là cán bộ hội học sinh, lại là cán bộ khoa máy tính nữa.
"Đại tỷ, tiến độ cũng nhanh quá rồi, không được, không được đâu." Lục Dương vội vàng cự tuyệt, nếu để Trần Thu Nguyệt thật sự chạy tới nhà, hắn còn không biết nàng sẽ gây ra chuyện gì nữa, ở huyện Thanh Sơn một mình hai người Quan Nguyệt cùng Liễu Thanh Thanh đã làm hắn không biết xử lý thế nào rồi.
Nếu nàng còn tới đây tham gia náo nhiệt, thì nó thực sự thành một mớ hỗn độn rồi.
Lục Dương cảm giác mình có chút đau đầu.
"Hì hì, em chỉ tùy tiện nói giỡn mà thôi, em biết anh sẽ không đồng ý mà."
Trần Thu Nguyệt tỏ ra không quan tâm.
Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, nói ra: "Đừng có đùa như vậy nữa, quá dọa người mất rồi."
"Biết rồi."
Điện thoại chấm dứt.
---
Giang Thành, một chung cư nào đó.
Trần Thu Nguyệt cầm lấy điện thoại, từ ban công đi vào nhà.
"Nguyệt Nguyệt, con gọi cho ai vậy, không phải là nam sinh chứ."
Ngồi ở ghế sô pha là một nam nhân hơi phát tướng, ông cười nói.
"Cha này."
Trần Thu Nguyệt đi qua, ôm lấy cánh tay nam nhân trung niên, ngồi ở bên cạnh làm nũng, nói:"Cha, hồi nhỏ ba không phải thường xuyên nói khoác sao, con nghe người ta kể, lúc đó ba là một chú ong thích mật ngọt, hay đi tìm hoa khắp nơi nhưng không bí bông hoa nào bắt lại, vậy ba kể lúc đó làm sao mẹ bắt được ba vậy."
"Nói hưu nói vượn, ai nói cho con biết những việc này?"
Nam nhân cười cười, xấu hổ.
"Bạch di ở dưới lầu nói, còn có Hoàng di ở đối diện, còn có dì Lưu bán hoa quả, còn có... Các nàng đều biết chuyện cha phong lưu."
Trần Thu Nguyệt kể tên năm sáu người.
"Khục khục khục."
Sắc mặt nam nhân trở nên ửng đỏ.
"Các nàng đều nói bậy mà thôi, con không nên tin, ba của con đời này chỉ yêu mỗi mẹ của con thôi."
"Người khác ba cũng sẽ nói vậy phải không?"
Trần Thu Nguyệt tức giận véo ông một cái, nam nhân nhịn không được hít vào một hơi.
Nhìn con gái mình như mất đi hồn vía, lão Trần có chút lo lắng, chẳng lẽ con gái mình gặp phải cặn bã?
--