Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 173: Cần Một Nam Nhân Có Thể Dựa Vào




"Thế mẹ ngươi trong bệnh viện thì sao?"

Lục Dương có chút chần chờ.

Hắn đoán Liễu Thanh Thanh không đơn giản chỉ là rủ mình đi xem phòng.

Có đi hay không?

Đó là vấn đề cần phải quan tâm.

Liễu Thanh Thanh nắm bàn tay Lục Dương không buông: "Mẹ của ta mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều rồi, có thể tự chăm sóc bản thân mình được, với lại bệnh viện có nhiều hộ lý như vậy, ta rời đi một lúc cũng không phải vấn đề."

"Vậy thì được rồi, ta mang ngươi đi xem phòng một chút."

Nghe được Lục Dương đồng ý, Liễu Thanh Thanh mới buông tay ra.

Mấy phút sau.

Xe đi đến chung cư 'Hòa Bình', Lục Dương trực tiếp lái xe vào trong, tuy ràng chỗ đỗ xe chung cư không được rộng lắm, nhưng chung cư số lượng xe vẫn còn rất ít, Lục Dương đi vào tùy tiện tìm một chỗ đỗ.

So với chung cư nơi thành thị thì ở đây hơi loạn một chút, nhưng được cái tự do tự tại, không có phí quản lý tài sản, cũng không có gì gọi là thu phí sinh hoạt.

Về phần người bảo vệ, cũng là một người ở trong chung cư, một tháng chỉ lấy bảy tám trăm tệ, do mọi hộ gia đình góp vào, như vậy cũng đủ rồi.

Đi cầu thang lên tầng, Lục Dương nói ra: "Ở đây, phòng một không một, rất dễ nhớ."

"Ừ."

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu.

Vừa rồi từ bệnh viện đi qua, trên cơ bản chỉ cua vài lần đã đến, lại gần bệnh viện như vậy, nàng biết chắc là Lục Dương cố ý an bài như vậy.

"Nơi đây gần thật."

"Đúng vậy, mẹ ngươi còn bị bệnh, nên phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra, ở đây gần như vậy, lúc nào cũng có thể tới được, chìa khóa ta đưa ngươi rồi, ngươi mở cửa đi."

Lục Dương cười nói.

Liễu Thanh Thanh lấy ra chìa khóa lúc trước Lục Dương mới đưa, cho vào ổ, mở cửa.

Lục Dương ở bên cạnh nói ra: "Ta đã đổi ổ khóa mới, ngươi không cần lo lắng."

Sau khi vào cửa.

Liễu Thanh Thanh nhìn thấy hình dạng căn phòng.

Rộng khoản một trăm mét vuông, bởi vì chỉ có hai phòng ngủ, nên phòng khách nhìn thấy rất rộng rãi, trong phòng khách còn đặt một cái ghế sô pha.

"Coi như cũng được phải không?"

Nhìn bộ dạng thất thần của Liễu Thanh Thanh, Lục Dương hỏi.

"Rất tốt, so với căn nhà ta đang thuê thì tốt hơn nhiều, còn ở trong huyện thành, lại ở gần bệnh viện như vậy, phòng này thuê một tháng bao nhiêu tiền, hiện tại thì ta không có tiền để trả tiền cho ngươi nhưng về sau ta nhất định sẽ trả lại."

Liễu Thanh Thanh nhìn Lục Dương.

"Không cần phải trả tiền thuê nhà, ta mua căn nhà này rồi, ngươi cứ ở đây, ở bao lâu cũng được."

Lục Dương lắc đầu.

"Lục Dương!"

Lục Dương kinh ngạc ngẩng đầu thì nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đột nhiên chạy tới, ôm lấy hắn.

Một mùi thơm thiếu nữ xông thẳng vào mũi hắn, thân thể mềm mại dính lên thân thể hắn.

Lục Dương có chút hoảng sợ: "Liễu Thanh Thanh, ngươi không cần phải như vậy đâu, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi."

Lục Dương đẩy nàng ra, nhưng càng đẩy Liễu Thanh Thanh càng ôm chặt hơn.

"Lục Dương, ngươi trước kia thích ta phải không."

Liễu Thanh Thanh đột nhiên mở miệng, làm Lục Dương sửng sốt một chút, đúng vậy a, bản thân hắn đã từng thích nàng, lúc đó là tình cảm thiếu niên mới lớn mà thôi.

"Làm sao ngươi biết."

Lục Dương xấu hổ nói, dù thế nào chuyện mình ưa thích nàng cũng trôi qua mấy chục năm, lần trước ngẫu nhiên gặp nhau Lục Thành, nếu như không phải nhìn thấy bảng tên trước mặt nàng, thì Lục Dương đã quên hình dạng của nàng rồi.

Tay của Lục Dương không có chỗ để, chì đành tinh tế để lên mái tóc dài của nàng, vuốt vuốt.

"Trực giác của nữ nhân rất nhạy bén."

Liễu Thanh Thanh tựa vào bờ vai Lục Dương, nàng cũng không thấp, cao gần khoản một mét bảy, nếu mang theo giày cao gót thì có lẽ sẽ đứng bằng Lục Dương rồi.

"Lúc ta đi học, thường xuyên phát hiện ngươi nhìn trộm ta."

Hai người thủ thỉ bên tai nhau, giống như là bằng hữu vậy, chỉ kể về chuyện xưa với nhau.

"Được rồi, kỳ thật lúc đó ta thật sự thích ngươi, không chỉ có mình ta, mà mọi nam sinh khác đều như vậy, ai bảo ngươi là hoa khôi của lớp." Lục Dương hít vào một hơi, thân thể Liễu Thanh Thanh cũng quá mềm mại rồi, lúc học lớp mười nàng đã trổ mã như vậy rồi, hiện tại thì còn phải nghĩ.

"Vậy bây giờ thi sao?"

"Bây giờ... ta có bạn gái rồi."

Lục Dương cũng không muốn lừa dối nàng làm gì.

"Vậy à...." Nghe được câu trả lời của Lục Dương, tâm tình của Liễu Thanh Thanh có chút thất lạc, bất quá sau đó vừa cười vừa nói: "Ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nam nhân ưu tú như ngươi, khẳng định sẽ được rất nhiều người thích."

Nghe được Liễu Thanh Thanh nói vậy, Lục Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, bất quá lời nói kế tiếp của nàng, làm cho hắn kinh ngạc không thôi.

"Ta làm tình nhân của ngươi được không?"

Lục Dương khó tin nhìn nàng.

"Ngươi nghiêm túc sao?"

"Đúng vậy." Đai của Liễu Thanh Thanh có chút hồng hồng, nàng nói ra những lời như vậy vẫn cảm thấy tương đối hổ thẹn, hiện tại mở miệng đã xem ra lấy hết dũng khí: "Mấy ngay nay ta đã nghĩ thật lâu, ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta thật sự không biết nên làm thế nào để cảm tạ, nếu như ngày đó không gặp được ngươi, khả năng ta đã..."

Nói đến đây, Liễu Thanh Thanh không muốn nói tiếp.

Nàng tiếp tục nói: "Ngươi lớn lên cũng không tệ, lại còn trẻ, coi như ta cũng không tính là chịu thiệt."

"Không cần phải làm như vậy, bây giờ ngươi khó khăn chỉ là tạm thời, đợi vượt qua cửa ải này, ngươi có thể kiếm một người tốt hơn mà chung sống."

"Không... trừ những nguyên nhân đó ra, kỳ thật ta có chút thích ngươi rồi."

Liễu Thanh Thanh hôn trên cổ Lục Dương một cái.

Cảm giác tê dại truyền đến, làm Lục Dương triệt để mềm nhũn ra.

Liễu Thanh Thanh tiếp tục nói: "Ta chỉ cần một nam nhân để có thể dựa vào lúc cô đơn, dù không thể thành vợ của ngươi cũng không sao cả, ngươi yên tâm, ta sẽ không cùng bạn gái ngươi tranh giành gì cả, cũng sẽ không để nàng phát hiện ra ta.. Lục Dương, ngươi không cảm thấy ta là một nữ nhân hư hỏng chứ."

"Không.. ngươi rất tốt, nếu thật lòng mà nói, ta chỉ sợ còn hư hỏng hơn ngươi."

Trong lòng Lục Dương bất đắc dĩ.

Kiếp đào hoa này sợ không vượt qua được rồi.

"Lục Dương, ngươi đồng ý không, những lời ta nói vừa rồi đều là sự thật."

Liễu Thanh Thanh nhỏ giọng thì thâm, trong thanh âm còn có vài phần cô đơn.

Việc này...

Người bình thường sẽ cự tuyệt sao?

Lục Dương dùng hành động đáp lại lời nói của nàng.

Liễu Thanh Thanh cũng rất phối hợp, hai người cùng nhau hôn một chỗ, một lát sau, Liễu Thanh Thanh thở phì phò, nói ra: "Đi vào phong..."

...

"Sao đồ nội y của ngươi lại của một màu, ngươi đã chuẩn..."

........

Mưa lặn gió ngừng.

Lục Dương lái xe trở Liễu Thanh Thanh về bệnh viện.

Sau khi tách ra, Lục Dương cũng không lập tức rời đi, mà hắn ngồi lại trên xe thật lâu, nếu như thời điểm này có điếu thuốc, hắn chỉ sợ không nhịn được mà làm một điếu.

Nữ nhân này...

Nhìn phương hướng bệnh viện, Lục Dương không biết nói gì cho phải.

Liễu Thanh Thanh là một tình nhân hoàn mỹ, không tranh giành không đòi hỏi, lại đem tư của mình quyết tâm gửi gắn cho nam nhân mình yêu thích, tuy lần trước Lục Dương đã chối một lần, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi tay giặc.

Ài, biết rõ là một chén độc dược, vậy mà vẫn không chùn bước uống hết.

Được rồi.

Lục Dương không muốn nghĩ nhiều như vậy, hắn cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, sự tình đã phát triển đến mức này rồi, chỉ có thể đi một bước tính một bước, may mắn thay Liễu Thanh Thanh là người thông minh, sẽ không làm hắn khó xử.

---

Trong bệnh viện.

Liễu Thanh Thanh trở lại phòng bệnh của mẹ mình, trên mặt của nàng hơi hơi mệt mỏi, nghĩ đến chuyện vừa rồi xay ra, trên mặt của nàng hơi nóng lên.

Trong phòng.

Mẹ của mình đã ngồi dậy.

Nhìn bộ dạng mới năm mươi tuổi nhưng tóc đã bạc trắng, nàng biết lựa chọn của mình không sai.

Làm sao chỉ có thể dựa vào một mình mình, vực dậy cái nhà này, việc này cũng quá khó rồi.

Liễu Thanh Thanh thở dài một hơi, kêu một tiếng: "Mẹ."

"Thanh Thanh, vừa rồi con đi đâu vậy."

Giọng nói của nữ nhân rất yếu ớt.

Liễu Thanh Thanh đi qua, chèn một cái gối sau lưng mẹ mình, sau đó ngồi ở bên cạnh, nói ra: "Mẹ, con vừa dẫn bạn mình đi tìm phòng mới, mới vừa đi qua xem song."

"Thuê phòng mới làm gì, phòng cũ vẫn chưa đến kỳ hạn cơ mà."

Nữ nhân có chút đau lòng.

Trước kia trong nhà có ít tích góp, nàng chưa biết tầm quan trọng của tiền, nhưng phá sản được nửa năm, hơn nữa bản thân còn mang bệnh, nàng mới biết được, tiền trọng yếu đến thế nào.

Người nghèo dù ở trung tâm thành phố cũng không người hỏi, người giàu cho dù ở tận trên núi cũng có người thăm.

Liễu Thanh Thanh nói ra: "Mẹ, bác sĩ nói mẹ ở trong nơi quá ẩm thấp nên bệnh mới chuyển biến nặng, chỗ kia không thích hợp dưỡng bệnh, hơn nữa còn cách xa thị trấn."

Nhìn con gái mình mệt mỏi, nữ nhân có chút đau lòng, do dự một chút, bà bắt lấy tay Liễu Thanh Thanh, hỏi: "Thanh Thanh, con nói thật cho mẹ biết, tiền để chưa bệnh con kiếm ở đâu, còn thuê phòng nữa? Không phải có mới đi Lục Thành làm mấy tháng, làm sao có nhiều tiền như vậy?"

"Mẹ."

Liễu Thanh Thanh không muốn trả lời vấn đề này.

Nếu như Lục Dương chưa có bạn gái, nàng có thể nói hướng bạn trai vay mượn, làm cho mẹ mình yên tâm, nhưng bây giờ lại không nói được.

Nữ nhân mở ngăn tủ đầu giường, đem một tờ giấy lấy ra, nói: "Đây là hóa đơn mà khi sáng bác sĩ đưa cho mẹ, chỉ nhìn một chút, ICU ba ngày đã hết hai vạn, còn không tính những thứ khác..."

"Ta còn coi hóa đơn, con vài ngày trước nộp hơn mười vạn, cho mẹ biết, số tiền này con kiếm từ đâu?" Nữ nhân bắt lấy bàn tay Liễu Thanh Thanh, trong mắt tràn đầy thần sắc lo lắng.

"Mẹ."

Liễu Thanh Thanh biết rõ, những số tiền này mà không giải thích được, sẽ chỉ khiến mẹ mình lưu lại tâm bệnh, nếu thế thì không biết lúc nào mẹ mình mới khỏe hơn.

"Mẹ, nhưng số tiền này con mượn từ bạn."

"Thanh Thanh, con không nên gạt mẹ, tại sao lại có người bạn học nào cho con mượn nhiều tiền như vậy." Sắc mặt nữ nhân trở nên không tốt.

Liễu Thanh Thanh vội vàng giải thích: " Thật mà mẹ, hắn là bạn học cấp ba trước kia của con, trong nhà rất có tiền, biết rõ gia đình chúng ta sảy ra vấn đề, hắn liền cho con mượn tiền, thời điểm nộp tiền, hắn cũng có ở bên cạnh."

"Bạn học kia của con..."

Nghe được hai chữ bạn học này, Liễu Thanh Thanh thở dài một hơi, chỉ cần không để mẹ mình nghĩ khác là được rồi.

"Tại sao bạn học lại cho con mượn nhiều tiền như vậy."

"Mẹ, hình như trước kia hắn thích ta thì phải?"

Liễu Thanh Thanh cúi đầu nói ra.

Nhìn sắc mặt hồng lại của con gái, nữ nhân lúc này mới yên lòng, nàng nói ra: "Bạn học kia của con thật có tình nghĩ, là một hài tử tốt, nếu con cũng ưa thích hắn, mẹ sẽ không phản đối, nếu mà con không thích, chờ mẹ xuất viện xong, hai mẹ con chúng ta sẽ tìm cách kiếm tiền, trả lại cho hắn."

"Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi thật tốt, đợi chúng ta xuất viện rồi tính."

"Được."

Hai mẹ con tiếp tục trò chuyện.

Ngoài cửa, một người mặc áo trắng bác sĩ đi đến.

Nhìn bộ dạng bênh nhân, nàng cười nói: "Ngô phu nhân, hôm nay tình thân của chị thật tốt."

"Bác sĩ Lâm, mấy ngày nay làm phiền chị rồi."

"Không có việc gì, những thứ này đều là công việc của chúng tôi phải làm, lần trước tôi đụng phải con gái của chị đang đi cùng bạn trai, nhìn qua lớn lên cũng không tệ, là một tiểu tử thanh tú, chị phải vì con gái mình mà chóng khỏe lại."

Lâm Thanh Nhã tiến lên hỗ trợ kiểm tra một chút, vừa cười vừa nói.

Liễu Thanh Thanh sắc mặt trở nên hồng.

Trên giường bệnh, Ngô phu nhân cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn bộ dạng của con gái mình, nàng biết rõ những lời nói vừa nãy đều là sự thật, con gái đã trưởng thành rồi, cái nhà này cũng có chỗ để dựa vào rồi.

"Tốt rồi, vấn đề không lớn, nghỉ ngơi vài ngày nữa chị có thể xuất viện."

Lâm Thanh Nhã thu hồi ống nghe, đứng dậy rời đi.

"Để cháu tiễn cô."

Liễu Thanh Thanh theo nàng đi ra khỏi phòng bệnh.

Tiễn bác sĩ Lâm rời đi, điện thoại trong túi của Liễu Thanh Thanh rung lên, nàng câm lên nhìn, nhìn rõ số máy gọi tới, sắc mặt của nàng trở nên không tốt.