Chiếc xe chậm rãi hướng phía trạm cao tốc đi tới.
Quan Nguyệt cũng không quấy rầy Lục Dương lái xem, nàng quay đầu lại cùng La Phương tán gẫu.
"Phương Phương, trường học của ngươi thế nào."
"Coi như cũng được, so ra kém hơn trường của ngươi,Quan Quan, nghe nói ngươi vì Lục Dương mới đến Lục Thành ,có phải không" La Phương lúc nói chuyện, lặng lẽ nhìn thoáng qua Quan Nguyệt.
Quan hệ giữa nàng và Quan Nguyệt không tệ, nàng hy vọng Lục Dương có thể hảo hảo quý trọng bằng hữu của mình.
"Không phải, không phải, ta chỉ muốn sống không quá xa nhà mà thôi." Quan Nguyệt có chết cũng không thừa nhận.
La Phương cười nói: "Không phải sao, vậy thì nếu ngươi muốn ở gần nhà, đi Giang Thành không phải tốt hơn một chút sao? Bên kia có đại học trọng điểm, điểm số của ngươi cũng đủ vào."
Nhắc đến mới cảm thấy thú vị.
Từ Lục Thành đi tới Thưởng Hải phải cần mất năm sáu giờ, nhưng từ Giang Thành thì chỉ cần tới thì chỉ mất ba giờ, so ra thì tiết kiệm đến hai phần ba thời gian.
"Ta không muốn ở ngoại tỉnh."
Quan Nguyệt nghĩ kỹ lấy cớ nói ra.
Lục Dương thì chuyên tâm lái xe, nghe hai người đối thoại, cũng nhếch miệng mỉm cười.
Quan Nguyệt trong lúc rảnh rỗi, mở hộc xe ở dưới chỗ ngồi ra.
Phát hiện có một cái túi, nàng cầm lên hỏi: "Lục Dương, đây là cái gì?"
"Đây là.."
Lục Dương đánh mắt nhìn thoáng qua, nhưng mà Quan Nguyệt đã mở túi ra, bên trong là một xấp tiền mặt, nàng A một tiếng, có chút khiếp sợ.
Mấy người ngồi trên xe đều nhìn sang.
Bọn hắn đều tỏ ra ngạc nhiên, đây là lần đâu tiền bọn họ thấy tiền mặt nhiều như vậy.
"Ngạc nhiên làm gì?"
Lục Dương không thèm để ý, nói: "Lợi nhuận của cửa hàng, ta chưa kịp gửi ngân hàng."
"Nhiều tiền vậy sao."
Quan Nguyệt cầm lấy đếm đếm, đếm vài tờ liền buông tha ý định đếm tiền, trong nhà nàng cũng không thiếu tiền, những cũng chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy, dù sao lão Quan làm cán bộ cũng rất có nguyên tắc, trong nhà không bao giờ nhận lễ vật quà cắp cả.
Vương Khánh Huy kinh ngạc, không nghĩ tới Lục Dương lại đem nhiều tiền như vậy mà nhét ở hộc xe, trong lòng của hắn lại xác nhận Lục Dương là kẻ có tiền, nếu là người khác, sẽ tranh thủ thời gian mà đi gửi ngân hàng.
"Lục Dương, ngươi không phải mới lên đai học? Sao lại có nhiều tiền như vậy."
La Phương có chút kinh ngạc hỏi.
Lục Dương vừa cười vừa nói: "Ngươi muốn nghe bí mật kiếm tiền của ta sao?"
"Ta không có hỏi a." La Phương lắc đầu phủ nhận.
"Kỳ thật hỏi cũng không sao, ta đùa một chút mà thôi." Lục Dương cười cười ,nói ra:" Ta ở phía Đông khu đại học mở một cửa hàng bán quần áo, những số tiền này đều là lợi nhuận của cửa hàng."
"Mở cửa hàng có thể kiếm được nhiều tiền vậy sao?"
Nghe xong Lục Dương nói vậy, Vương Khánh Huy có chút động lòng.
Nếu như vậy có thể kiếm được tiền, hắn sẽ mở một cửa hàng gần đại học để thử một lần, về phần tiền vốn, có thể hướng người nhà mượn một chút.
"Có người kiếm được tiền, có người lỗ vốn đến chết, nếu không biết kinh doanh mà đâm đầu vào, thì tỉ lệ bị lỗ còn cao hơn lợi nhuận nhiều."
Lục Dương liếc qua Vương Khánh Huy, tạt cho hắn một chậu nước lạnh.
Vương Khánh Huy tỉnh táo lại, hắn lúng túng nói: "Lục ca nói đúng, nếu dễ kiếm tiền như vậy, cũng sẽ không có nhiều cửa hàng cắt lỗ chuyển nhượng rồi."
Lái xe hơn nửa canh giờ.
Xe rốt cuộc cũng ra khỏi thành phố, con đường kế tiếp trổi chảy hơn không ít, không đến một lúc đã đi tới trạm cao tốc, Lục Dương hỏi: "Các ngươi xuống xe ở đâu?"
"Lục ca, ở bên cạnh là được rồi, cảm ơn ngươi."
Vương Khánh Huy vội vàng nói.
"Hảo."
Lục Dương đem xe dừng ở ven đường, lại ở trên xe mở cốp sau ra, Vương Khánh Huy cùng Trương Yến đi xuống dưới, cầm hành li của bản thân mình, sau đó đóng cộp lại, hướng về phía xe vẫy tay.
"Yến tử, năm sau gặp lại."
Quan Nguyệt ngoài người ra cửa sổ vẫy tay.
Sau khi hai người bọn họ xuống xe.
Chỗ ngồi phía sau liền trống rỗng.
Quan Nguyệt cùng La Phương tiếp tục trò truyện.
Lục Dương ở trên trạm cao tốc lấy một chiếc vé, tiến vào đường cao tốc.
Giữa nữ nhân với nhau, đều thích nói một số chuyện bát quái, Lục Dương chăm chú lắng nghe, thời gian trôi qua nhanh tróng.
Lái xe trên đường cao tốc hết sức nhàm chán, trôi qua hai giờ, Lục Dương đã cảm thấy hơi oải, nhìn biển báo phía trước, hắn nói ra: "Phía trước có trạm phục vụ, chúng ta vào đó nghỉ ngơi một lát."
"Được."
Hai nữ sinh cũng không phản đối.
Xé lái vào khu vực phục vụ, Lục Dương từ trên xe bước xuống, đi buồng vệ sinh rửa mặt, Quan Nguyệt cùng Là Phương cũng vào phòng vệ sinh nữ.
Uống một chai nước khoáng lạnh, tinh thần Lục Dương tốt lên không ít.
Nếu đổi thánh trước kia, hắn nhất định sẽ làm điếu thuốc mới được, còn bây giờ thì không cần thiết nữa, hơn nữa bên cạnh hắn còn có Quan Nguyệt, nếu hút sẽ bị nàng cằn rằn đến chết cho mà xem.
Ở trong khu vực phụ vụ dạo vài vòng.
Lục Dương nhìn thấy có hai người lén la lén lút đến bên cạnh một chiếc xe tải, bọn họ giống như đánh dấu thứ gì đó.
Lục Dương nhìn qua, đại khái cũng đoán được cuộc trò chuyện bọn họ.
Nếu như đoán không sai, những người này đều là ăn trộm dầu ô tô, ban ngày thì bọn họ sẽ đi đánh dấu mục tiêu, đến tối thì bịt mặt đi gây án, không ngờ bây giờ buổi sáng mà bọn họ cũng dám hành nghề như vậy.
Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có đạo chích.
Nhìn nam nhân đang ngủ ngật trên xe, Lục Dương nghĩ đến lần trước cùng Quan Nguyệt đi tàu hỏa, gặp được tiểu cô nương tên là Đậu Đậu.
Cha của Đậu Đậu cũng do xe tải xảy ra vấn đề, dẫn đến gây tai nạn, khiên một gia đình bình thường tan vỡ.
Lúc này, Quan Nguyệt cùng La Phương cũng đi ra, hướng về phía Lục Dương vẫy tay.
Lục Dương cười cười.
Hắn cũng không vội trở về, đợi đến khi hai tên gia hỏa lén lút rời đi, Lục Dương mới đi tới, gõ cửa kính xe ô tô.
"Cậu là."
Trung niên lái xe nhìn Lục Dương, vuốt đôi mắt buồn ngủ của mình.
Lục Dương trực tiếp nói ra: "Vừa rồi ta nhìn thấy có hai người ở xe ngươi, hình như làm dấu hiệu gì đó, buổi tối ngươi sớm đi một chút, ở phụ cận khu này hình như không an toàn lắm."
Nghe được Lục Dương nói vậy, tài xê trong lòng cả kinh, vội vàng bước xuống xe.
Hắn hôm nay mới đổ đầy dầu, nếu mất đi cũng phải hơn một nghìn tệ.
Nhìn ngón tay Lục Dương chỉ chỉ, sắc mặt hắn trở nên không tốt, nhìn không được mắng một câu:" Bọn chó đẻ này, sớm muốn bọn mày cũng bị sét đánh chết."