Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 143: Nhậu Say




Trần Thu Nguyệt mang theo bạn cùng phòng của mình đi thăm quan.

Hứa Dung Dung cảm thán nói: "Nếu có nam sinh mau cho ta căn phòng lớn như vậy, thì ta sẽ rất ngoan ngoãn nghe lời hắn."

"Đinh Siêu là người địa phương Lục Thành, nói không chừng nhà hắn còn lớn như vậy a."

Trần Thu Nguyệt cười nói.

"Việc này không giống nhau, coi như hắn có phòng, đó cũng là do gia đình hắn cho, không phải bản thân hắn phấn đấu có được, không có quan hệ gì tới ta cả."

Hứa Dung Dung lắc đầu.

Thẩm Yên nhỏ giọng bên tai Trần Thu Nguyệt, nói ra: "Đại tỷ, ngươi cùng Lục Dương ngủ phòng nào?"

Trần Thu Nguyệt đỏ mặt.

Véo Thẩm Yên một cái, nói ra: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

"Đại tỷ, ta đang lo lắng cho ngươi a, ngươi nhìn đi..."

Thẩm Yên lặng lẽ nhìn thoáng qua phương hướng phòng bếp.

Nơi Lục Dương cùng Từ Thi đang bận rộn nấu nướng.

Từ Thi phủ nước trên tay, đem rau mới rửa xong đưa cho Lục Dương, Lục Dương trong nồi xào xào vài cái, rất nhanh một món rau xao đã làm xong.

Hai người phối hợp với nhau ăn ý, như một đôi tình lữ.

Trần Thu Nguyệt tuy rằng có chút ghen tuông, nhưng cũng biết, Lục Dương cùng Từ Thi quan hệ với chưa tiến thêm, nàng nói ra: "Ngươi đừng mò mẫm quan tâm."

Nói xong, nàng đi tới phòng bếp.

Đem món rau xào vưa xong, bưng lên bàn cơm, sau đó lại chuẩn bị bát đũa, xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Thẩn Yến cùng Hứa Dung Dung cũng muốn đi tới hỗ trợ, nhưng phòng bếp lớn như vậy cũng không có việc gì cho họ làm, Lục Dương lại đuổi bọn họ đi phòng khách chơi.

"Mẹ ngươi ngày mai sẽ tới đón sao?"

Lục Dương tranh thủ hỏi Từ Thi.

"Ừ."

Từ Thi nhẹ gật đầu.

Lục Dương không nói gì, tiếp tục nấu ăn, bọn họ tìm quán hơi muộn, nên về đây có chút chậm, Lục Dương chỉ làm mấy mon ăn đơn giản, không tốn nhiều thơi gian.

Mấy món rau, một bàn sò hấp, tôm ran, vài món thịt, tổng cộng là tám món, mọi người ngồi ngay ngắn vào bàn cơm.

Đợi nồi cơm nhảy số, Lục Dương tuyên bố có thể ăn được rồi.

Sò hấp cùng Tôm ran là món ăn chạy nhất.

Mới bắt đầu.

Mấy nữ sinh đều gắp lấy, Lục Dương vất vả lắm mới gắp cho Từ Thi được vài con.

Nha đầu này cũng thật là ngốc quá đi, người khác bắt đầu cướp đoạn, nàng cũng không thèm nhúc nhích, vừa rồi mấy con tôm xanh này đều do Từ Thi sơ chế hết đấy, vậy mà không thèm ăn.

Từ Thi lặng lẽ nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt, nàng cúi đầu xuống đơm cơm.

"Các ngươi uống gì không?"

Lục Dương lúc nấu thả hơi nhiều ớt, Trần Thu Nguyệt mới ăn hai com tôm, đã cảm thấy cay cay rồi.

"Có gì?"

Hứa Dung Dung tò mò hỏi.

Trần Thu Nguyệt mở tủ lạnh, nhìn nhìn bên trong, nói ra: "Có sữa bò, Cola, bò húc, còn có bia, mọi người uống gì."

"Uống bia đi, chúc mừng chúng ta được nghỉ."

Hứa Dung Dung đề nghị.

"Được."

Thẩm Yến cũng tỏ vẻ đồng ý.

Trần Thu Nguyệt từ trong tủ lạnh lấy ra mấy lon Bia Yến Kinh, tổng cộng sáu lon, mỗi người một lon, còn dư thêm một lon.

"Zô, chúc mừng kì nghỉ đông của chúng ta, cạn ly."

Hứa Dung Dung mở nắp lon, giơ lên.

Mấy người đền cạn, uống một ngụm.

Từ Thi cũng uống theo một ngụm, kết quả không may bị ho sặc liên tục, Lục Dương vội cầm giấy ăn đưa tới cho nàng, nói ra: "Ngươi không uống được, đừng uống nữa."

"Ta...Ta có thể uống."

Từ Thi nắm lấy lon bia, không cho Lục Dương cầm đi.

"Vậy cũng được, nhưng mà người uống chậm một chút."

Người ta nói, thân thể cùng tinh thần cùng một nhịp thở, Từ Thi lúc trước tinh thân như vậy, chắc chắn thân thể nàng cũng không khá hơn được bao nhiêu, hoàn toàn kém xa so với đám người Trần Thu Nguyệt.

Nàng yếu đuối như Lâm Đại Ngọc.

Bất quá Lâm Đại Ngọc còn biết ăn nói, Từ Thi thì không, so ra kém hơn rất nhiều.

Lục Dương thừa nhận, bản thân hơi coi thường đám người Hứa Dung Dung.

Một lon bia đối với bọn họ mà nói còn lâu mới tận hứng.

Trần Thu Nguyệt mở tủ lạnh, đưa toàn bộ lon bia còn lại đưa tới.

Đây là bia lúc trước Lục Dương mua đồ dùng được tặng, còn dư lại không ít, toàn bộ đều đặt trong tủ lạnh.

"Cạn ly,"

"Lại tới nào."

Mấy nữ sinh càng uống càng hăng, vừa ăn, vừa hô, cuối cùng đem toàn bộ bia trên bàn giải quyết hết, toàn bộ hành trình Lục Dương đều phụng bội, hắn tự nhiên cũng không bỏ chiến.

Bia đối với hắn, quả thực không đặt vào mắt.

Nhưng mấy nữ sinh đều đã ngả trái ngã phải rồi.

Từ Thi mới uống hai lon, cổ cũng biết thành màu đỏ rồi, Lục Dương khuyên vài câu, nàng mới dừng lại.

Trần Thu Nguyệt uống tương đối nhiều, tửu lượng của nàng tuy tốt nhất trong bầy, nhưng cũng khó trách khỏi có chút choáng váng.

"Về thôi."

Hứa Dung Dung đứng dậy, bước chân bất ổn, thiếu chút nữa đem nàng ngã trên mặt đắt, may mắn có Trần Thu Nguyệt ở bên kịp giúp đỡ.

Lục Dương không nghĩ tới bọn họ náo tới cái dạng này, hắn nói ra: "Bộ dạng các ngươi như vậy còn về được sao? Bên kia còn hai phòng trống, hai ngươi một gian, mọi người ở đây nghỉ ngơi đi."

Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên đã rất say, hắn cũng không biện pháp nào đưa bọn họ trở về, tối thiếu là hắn không vào được ký túc xá nữ sinh.

Căn hộ có ba phòng ngủ hai sảnh lớn.

Lục Dương ở tại phòng chính.

Hai căn còn lại thì cũng đã được chuẩn bị sẵn giường chiếu chăn màn rồi.

"Dung Dung, Thẩm Yên, hôm nay về không được rồi, hai người ở đây nghỉ ngơi đi."

Trần Thu Nguyệt đem hai nàng dẫn tới một căn phòng.

Chờ bọn hắn nằm xuống, nàng mới đóng cửa lại.

"Từ Thi, hai người chúng ta một phòng."

Trần Thu Nguyệt nhìn Từ Thi rồi nói.

"Được."

Từ Thi nhẹ gật đầu.

Nói xong, nàng còn nhìn thoáng qua Lục Dương.

"Nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai liền hết say."

Lục Dương vuốt tóc Từ Thi, dẫn nàng cùng Trần Thu Nguyệt đi tới phòng khác.

Đợi các nàng tiến vào, Lục Dương mới đi tới bếp thu thập, đồ bỏ thì dọn vào thùng rác rồi để ra ngoài, chén đĩa đũa thì dùng nước nóng rửa qua một lần.

Làm xong nhưng việc này, hắn trở lại phòng ngủ của mình.