Từ Happy Valley đi ra.
Lục Dương liền đầu váng mắt hoa.
Hôm nay, hắn coi như biết được nữ nhân Trần Thu Nguyệt điên cuồng cỡ nào, đu quay tử thần, nhảy cầu, cáp treo....Hạng mục gì kích thích, nàng liền lựa chọn cái đó.
Đương nhiên.
Lục Dương cũng bị nàng ép kéo theo rồi.
Lúc đi xuống, thiếu chút nữa khiến hắn đem hết bữa trưa nhổ ra.
"Ổn không?"
Trần Thu Nguyệt hỏi.
"Em nói xem, anh bây giờ vẫn còn đang buôn nôn đây này."
Lục Dương hết sức im lawgj.
"Ha ha ha, hóa ra ngươi cũng có lúc sợ."
Trần Thu Nguyệt cười rất vui vẻ, có một loại khoái cảm khi báo được đại thù.
"Trước tiên đem em đưa về cư xá, sau đó anh trở về, cữ không lên tạm biệt hai bác đâu..."
Lục Dương nhìn nhìn điện thoại.
Đã hơn bốn giờ chiều.
Tính toán thời gian.
Sau khi về nhà, trời khẳng định tối thui.
Ngày hôm qua ở lại nhà Trần Thu Nguyệt ngủ một hôm, còn xảy ra chuyện lúng túng, hôm nay nói thế nào cũng không thể tiếp tục ở lại nữa.
Sứ mạng ở Giang thành coi như hoàn thành.
Hắn không có vi phạm lời hứa của mình.
"Ài."
Trần Thu Nguyệt thở dài.
Phồng mà lên.
"Không cần phải làm như vậy....Vài ngày nữa cũng đi học rồi, chúng ta có thể gặp lại ở trường."
"Lúc nào ngươi đi Lục Thành?"
Trần Thu Nguyệt hỏi.
"Ngày mai sẽ đi, bên phía công ty còn chuyện cần phải xử lý."
Lục Dương đáp lại nói.
Vốn nói ngày mùng tám tới công ty đấy, nhưng ngày mai quay về, so với kế hoạch chậm đi hai ngày.
"A, vậy được, để ta xem có nên ở nhà qua tết Nguyên Tiêu không, bằng không, cũng sớm tới trường." Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút nói ra.
"Không vội, trường học còn chưa khai giảng, em vẫn ở nhà bồi bồi cha mẹ mình đi."
"Được, để xem đã."
Nửa tiếng sau.
Xe quay lại cư xá Trần Thu Nguyệt.
Đem Trần Thu Nguyệt đưa về n hà, đưa mắt nhìn nàng tiến vào cư xá, Lục Dương lần nữa lái xe rời đi....Buổi sáng trước khi đi ra ngoài, hắn đã nói với Trần mẫu buổi chiều sẽ đi, cũng không cần phải lên chào tạm biệt.
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Dương tới nhà Liễu Thanh thanh, đem nàng cùng con gái đón về nhà.
Khi về đến nhà.
Phát hiện trong nhà có khách tới thăm
Tiền Tiểu Quyên ở trong sân trò chuyện cùng Tiền Vân.
"Tiểu Quyên di, có việc a."
Lục Dương ôm con gái đi vào.
Tiền Tiểu Quyên nhìn nhìn Tiểu Tiểu Thanh, lại hiếu kỳ nhìn Liễu Thanh Thanh.
Nàng vẻn vẹn mới tới nhà Lục Dương được vài chuyến, tủy rằng từ phía Tiền Mãn biết được, Lục Dương có bạn gái cùng con gái, nhưng nàng còn lần đầu tiên gặp qua.
"Nữ nhân này, thật xinh đẹp."
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tiền Tiểu Quyên.
"Tiểu Quyên di."
"n, ân, có chút việc..."
Tiền Tiểu Quyên bình phục tinh thần.
"Là thế này...Lục Dương, có phải hôm nay ngươi về Lục Dương không?"
"Đúng vậy a, tiểu Quyên di."
Lục Dương cũng không ngoài ý muốn khi Tiền Tiểu Quyên biết hành trình của mình, nửa đêm hôm qua hắn về nhà, Tiền Vân liền nói với hắn, Tiền Tiểu Quyên ngày hôm đến tìm bản thân, Lục Dương cũng biết tìm để làm gì.
Bất quá, hỏi vẫn phải hỏi đấy.
"Lục Dương, nếu ngươi đi Lục Thành, cho ta gửi cho Mọi Rợ ít đồ..."
Nói xong, Tiền Tiểu Quyên đưa một cái túi qua.
Lục Dương nhìn nhìn, cười cười: "Cái gì vậy?"
"Hai con vịt nướng, mua ở đầu cầu, Mọi Rợ lần trước về đây đã từng nếm qua, vô cùng ưa thích, lần này còn chưa hết tết, hắn đã phải ra bên ngoài, cũng không biết ăn có ngon không, vừa vặn ngươi qua, mang cho hắn nếm thử, cũng không cần phải chạy tới công ty đưa, gọi hắn tới lấy là được, hắn hiện tại còn chưa đi làm."
Tiền Tiểu Quyên vội vàng nói.
"Tiểu Quyên di, Mọi Rợ có người tỷ tỷ như ngươi, thực là vận khí tốt."
Lục Dương tán dương một câu.
Tiền Tiểu Quyên cười cười, lại nghiêm túc nói : "Mọi rợ có ngươi là bạn mới là vận khí tốt...Nếu không có ngươi, cả đời này của Mọi Rợ đừng mong thoát khỏi Tiền Gia Trang..."
"Đều là người nhà, không cần phải khách sáo."
Lục Dương cầm lấy cái túi thử thử một chút.
Sức nặng cũng không tệ.
Cách cái túi, còn có thể cảm nhận được hơi nóng, hẳn là vừa mới mua sáng nay, hơn nữa, mùi vị thật là thơm a.
"Coi như không tệ."
"Đúng rồi, còn có cái này..." Tiền Tiểu Quyên nhanh chóng mở ví tiền ra, lấy ra một tấm thẻ, nói ra: "Lần trước, Mọi Rợ đi quá vội, còn quên cầm theo thẻ, một mực để ở chỗ ta, ngươi đem qua cho hắn đi."
"Tiền lương của Mọi Rợ, không phải nói để ngươi bảo quản sao?"
Lục Dương cầm lên nhìn nhìn.
Thẻ này là do hắn mang Mọi Rợ đi làm, đương nhiên nhận thức.
Tiền Tiểu Quyên lắc đầu nói ra: "Tiền hắn kiếm được đều ở trong này, ta lấy làm gì, hơn nữa, hắn ở bên ngoài cũng phải thường xuyên tiêu tiền, ngươi nhìn thấy hắn, hảo hảo nói hắn một chút, bảo hắn đừng tiếp kiệm qua, chuyện gì cần tiêu cứ tiêu."
"Được."
Lục Dương suy nghĩ một chút, đem thẻ nhận lấy.
Tuy rằng Moi Rợ ăn ở đều có công ty lo, nhưng nếu để thẻ nhận tiền lương ở đây, vậy đến một đồng tiền ăn vặt cũng không có rồi.
Hơn nữa cũng không thể cả ngày ở công ty được.
"Vậy thì tốt rồi, ta hôm nay còn phải đi làm, đi trước đây."
Nói xong, Tiền Tiểu Quyên định rời đi.
"Để ta đưa ngươi đi."
Lục Dương nói một câu.
Tiền Tiểu Quyên lắc đầu: "Không cần, không cần, ta đi xe điện đến đây."
"tốt lắm, Tiểu Quyên di đi thong thả."
"Lần sau gặp."
Khoát tay áo, Tiền Tiểu Quyên đi ra ngoài cưỡi xe điện rời đi.
Lục Dương cùng Tiền Vân đều đưa đến cửa nhà.
Nhìn bóng lưng Tiền Tiểu Quyên ly khai, Tiền Vân thở dài: "Nha đầu Tiểu Quyên, mệnh thật khổ, lại có một người cha như vậy."
"Tên Tiền Trường Phú lại đến tìm nàng rồi?"
Lục Dương hiện tại cũng không nể tình nể mặt nữa rồi, kêu thẳng tên ra.
"Cũng không phải....."Tiền Vân hừ một tiếng: "Ngày hôm qua tiểu Quyên đến nhà chúng ta chơi, hàn huyên thật lâu, tiểu Quyên còn khóc, nói lão hổn đản kia ở bên ngoài đánh bạc thiếu tiền, nói nữ nhĩ hắn trả dùm, vì vậy có người đến tìm nàng."
"Không có chuyện gì chứ?"
Lục Dương nhíu mày.
"Không có....Bảo vệ nhà xưởng, đem đám người kia cưỡng chế đi rồi!"
"Vậy cũng phải cẩn thận một chút, không được, để con gọi điện thoại...."
Lục Dương gọi điện đến cho quản lý nhà xưởng Lâm Nghệ Hàm, nói nàng chiếu cố một chút, lấy danh tín của tỷ muội Lâm gia ở huyện Thanh Sơn, nếu thật sự có người không biết điều tìm đến đòi nợ, vẫn cũng có thể giải quyết.
Tiền Vân thấy nhi tử gọi điện.
Trong lòng cũng yên tâm không ít.
Nàng đem Tiểu Tiểu Thanh ôm lấy, hỏi: "Khi nào thì đi."
"Ăn cơm trưa xong đã."
Lục Dương nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh.
Mấy người tiền vào nhà.
Trong sân, Tiểu Bạch cẩu đang chạy lòng vòng ở phía bàn đá, sốt ruột không thôi, hai chân trước còn nhảy lên.
Lục Dương đi tới.
Đem vịt nướng trên bàn cầm lên.
"Tiểu Bạch, đây là đồ của người ta đấy, không ăn được."
Tiểu Bạch cẩu ô ô hai tiếng.
Giống như nghe hiểu vậy.
"Ngươi cùng tiểu Bạch nói gì vậy?"
Tiền Vân đi tới, đem Tiểu Tiểu Thanh đưa cho Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Để ta xuống nấu cơm sớm, kẻo không vạn nhất kẹt xe, các ngươi lại quay về muộn..."