Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1127: Thăm Người Thân (2)




Trên thân có rận cũng không sợ nhiều, dù sao, nàng mặc kệ rồi, Lục Dương đem ai về nhà, nàng cũng làm tốt vai mẹ chồng dễ tính, về phần thứ khác, mặc kệ, không khỏi, không quan tâm, chịu...

Tiền Hiểu Hồng lúc này cũng không biết hai người nghĩ gì trong đầu, lên xe, nàng nói tiếp: "Vốn, ta còn muốn mang nàng cùng Tiểu Hoa tới đây, làm cho các ngươi nhận thức lẫn nhau, nhưng Tiểu Hoa nói, các nàng mùng sáu phải khai trương, vì vậy sớm trở về chuẩn bị, không tới đây được..."

"May mắn không có tới đây..."

Trong lòng Tiền Vân thầm hô may mắn.

Lần trước.

Liễu Thanh Thanh trên xe né tránh cả buổi, nàng cũng không biết giải thích thế nào.

Sang năm mới.

Vạn nhất náo lớn tiếng to tiếng nhỏ thì không tốt lắm.

....

Lục Thành.

Khu Đại học, Thành Đông.

Cửa cuốn của cửa hàng bán quần áo được mở lên, bất quá, bài tử đóng cửa còn chưa được tháo ra, Tiền Tiểu Hoa dùng giấy lau cánh cửa thủy tinh.

Quay đầu nhìn thoáng qua Chu Đình Đình đang chơi game.

Nàng có chút hận rèn sắt không thành thép, nói.

"Ngươi nha, chỉ biết chơi game, mẹ của ta tới huyện Thanh Sơn rồi, ngươi biết không?"

"Biết a, dì không phải nói hôm nay đi sao."

Chu Đình Đình hơi hơi ngẩng đầu, nàng cùng Tiền Tiểu Hoa chiều hôm qua trở về, trước khi đi, Tiền Hiểu Hồng cũng nói, sáng sớm ngày hôm nay tới nhà Lục Dương.

Tiền Tiểu Hoa mặc tạp dề, đạp đạp đạp đi tới, đứng ở trước quầy thu ngân, nhìn Chu Đình Đình nói ra: "Ngươi nói xem, ngươi có phải con ngốc hay không, mẹ của ta đã nói vậy, muốn mang ngươi qua, sao ngươi lại không đi a, cơ hội tốt như thế, lấy bản lĩnh của ngươi, ở huyện Thanh Sơn vài ngày, cha mẹ Lục Dương khẳng định sẽ thích ngươi, đến lúc đó chẳng phải là..."

"Lục Dương chưa nói...Ta đột nhiên qua không tốt."

Chu Đình Đình lắc đầu.

Tiền Tiểu Hoa thở dài.

"Hắn không nói, ngươi không biêt tranh thủ à, lấy dạng này của ngươi, làm sao đấu lại người khác, chơi game, chỉ biết mỗi ngày chơi game, kiếm tiền nhiều như vậy làm gì?"

"Ngươi không hiểu, kiếm được tiền rất vui a."

Chu Đình Đình mỉm cười.

"Cũng chỉ có người ,nhìn thấy được tiền liền sẽ hạnh phúc."

Nhìn bộ dạng thỏa mãn của khuê mật nhà mình, Tiền Tiểu Hoa cũng không biết nói gì cho phải, nếu mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, coi như cũng không tệ.

"Chơi gì vậy?"

Tiền Tiểu Hoa tới trước màn hình, nhìn Chu Đình Đình thuần thục điều khiển năm nhân vật.

"Cày phó bản, Thông Thiên Hà.''

Chu Đình Đình nói ra.

"Sắp mở thưởng chưa?"

Tiền Tiểu Hoa tuy rằng không chơi, nhưng mỗi ngày Chu Đình Đình lại chơi, hơn nữa bạn trai Chiêm Tuấn còn mở studo cày game, mưa dầm thấm đất, coi như không biết chơi cũng dần dần biết một chút.

"Sắp rồi."

Ánh mắt Chu Đình Đình nghiêm tuc.s

Lẳng lặng nhìn nhân vật chiến đấu.

Sau khi con quái vật cúi cùng chết, một chiếc rương nổ ra, Chu Đình Đình vội vàng điều khiển nhân vật tới nhặt, nhìn thông báo dưới màn hình, nàng đứng lên, kinh hỉ nói: "Bảo châu phụ ma."

"Nhìn mấy thứ khác nữa."

Tiền Tiểu Hoa thúc giục nói.

Chu Đình Đình liền điều khiển con chuột, mở ra rương hành lý của mình.

Đáng tiếc chính là, ngoài bảo châu phụ ma ra, cũng chỉ được mấy thứ linh tinh, nhưng tuy vậy, Chu Đình Đình cũng rất thỏa mãn.

"Một trăm tệ tới đây, hôm nay ta mời khách."

Chu Đình Đình vui vẻ nói.

"Được a, ta muốn ăn cơm gà."

Tiền Tiểu Hoa cười cười.

"Được, chơi luôn phần đùi."

"Đúng là tỷ muội tốt của ta."

....

"Lục Vĩ, khách đến rồi."

Vừa vào nhà.

Tiền Vân liền hướng phòng khách kêu một tiếng.

Lục Vĩ vội vàng đi ra, sau đó nhìn thấy được Tiền Hiểu Hồng.

"Đây là..."

Tuy rằng nhìn có chút quen mặt.

Nhưng Lục Vĩ không biết tên của đối phương, bởi vì hắn căn bản không biết Tiền Vân còn có em gái a.

Đã nhiều năm như vậy, thân thích nhà ngoại Tiền Vân hắn cũng gặp hết qua, nhưng chưa bao giờ thấy nữ nhân này bao giờ, bộ dạng nhã nhặn, giống như là giáo viên vậy.

Có vài phần giống với lão bà.

"Cha, đây là dì nhỏ."

Lục Dương cười nói.

"Tiểu Dương, đây là dì nhỏ?"

Lục Vĩ có chút hoài nghi nhân sinh.

Chẳng lẽ vợ Lâm Đại Hải ra ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, làm sao lại trẻ hơn vài tuổi thế nào.

Tiền Bình kinh doanh quán ăn sáng, dậy sớm ngủ muộn hết sức vât vả, bộ dạng có chút già trước tuổi, nếu mà so sánh, Tiền Hiểu Hồng vừa trẻ tuổi hơn, nàng còn tốt nghiệp đại học, làm lão sư nhiều năm như vậy, trong mấy người trong nhà, là người có học vấn cao nhất.

Trong ấn tượng của Lục Vĩ, dì nhỏ của Lục Dương, cũng chỉ có mình Tiền Bình.

"Đây là chồng của ta, Lục Vĩ."

Tiền Vân giới thiệu.

Nói xong.

Nàng hướng Lục Vĩ nói ra: "Lục Dương nói đúng, đây là em của ta, nàng kêu là Tiền Hiểu Hồng, cũng là em gái của Tiền Bình, ngươi đi pha trà, tí nữa ta sẽ nói rõ chi tiết.''

"Được được được."

Lục Vĩ liền vội vàng gật đầu.

Vào phòng.

Lục Vĩ rót mấy chén trà ngon.

Sau đó nghe Tiền Vân kể chuyện cũ trong nhà.

Nửa ngày sau.

Lục Vĩ mới hiểu rõ, nguyên lai lão bà còn có một cô em gái, khi còn bé đưa cho người khác nuôi, bây giờ mới trở về nhận thân.

Chuyện này.

Hắn cũng không biết.

Giấu cũng quá kỹ rồi.

"Mẹ biết chưa?"

Lục Vĩ hỏi.

"Ta cũng không biết Hiểu Hồng có tới hay không, vì vậy không dám nói cho bà biết, đợi lát nữa chúng ta gọi cho Quân tử, bảo hắn chở mẹ tới...Giữa trưa ở nhà chúng ta dùng cơm."

Nói xong, Tiền Vân nhìn Tiền Hiểu Hồng.

"Ngươi xem như vậy có được không?"

"Được."

Tiền Hiểu Hồng đặt chén trà xuống, chậm rãi nói.

Nàng không có ý kiến, hết thảy nghe theo an bài của đại tỷ.

Lần này trở về, nàng cũng sớm chuẩn bị tâm lý, thậm chí nghĩ sẵn trong đầu gặp mặt nên nói gì, đã nhiều năm như vậy, biết rõ nguyên nhân, trong nội tâm của nàng cũng khong còn oán niệm.

Huống chi, cha mẹ nuôi hôm nay cũng không còn.

Nhà ngoại không người, nàng cũng khát vọng một chỗ có thể thân thuộc.

"Tiểu Dương, con gọi điện đi."

Tiền Vân nhìn Lục Dương nói ra, còn nàng thì trò chuyện với Tiền Hiểu Hồng.

Lục Dương đứng dậy.

Cầm lấy điện thoại gọi cho cậu nhỏ.

Hắn đi tới cửa.

Điện thoại rất nhanh kết nối.

"Cậu nhỏ, đang ở nhà sao?"

"Đang ở cư xá đánh bài, cái tên tiểu tử thúi này, sao đột nhiên lại gọi điện cho ta vậy?" Đột ngột nhân được điện thoại của Lục Dương, Tiền Quân có chút ngoài ý muốn đấy.

"Không phải cháu gọi cho cậu, mà do mẹ cháu nhờ gọi, cậu nhỏ, giữa trưa cậu chạy đến đây một chuyến, nhớ kỹ, phải mang theo bà ngoại, có chuyện trọng yếu..."

"chuyện gì vậy."

"Bí mật, nhớ kỹ, nhất định phải tới đấy, hơn nữa nhớ mang theo bà ngoại!"

"Thần thần bí bí, cháu xác định đại tỷ nói vậy chứ?"

"Đúng vậy, đúng vậy, cháu cúp đây, cậu nhanh lên!".

Cúp điện thoại.

Lục Dương đi vào trong nhà.

Hiệu suất của cậu nhỏ rất nhanh, cũng chỉ hai mươi phút sau, cửa ra vào liền truyền đến tiếng còi ô tô, Lục Dương đi ra, một chiếc xe năm chỗ đứng ở cửa chính.

Tiền Quân xuống xe.

Đem một con vịt nướng đưa ra.

"Thịt vị ở bên cạnh cầu, mới mua đấy."

Thịt vị còn nóng hổi đấy, còn kèm theo một cỗ hương thơm, chỉ gửi mùi thôi, liền biết hương vị của nó, thịt vịt đầu cầu, tuyệt đối là tiệm vịt tốt nhất huyện Thanh Sơn, lão bản có mấy mươi năm kinh nghiệm.

Tiền Quân mở cửa sau xe.

Quách Tuệ dắt tay bà ngoại Lục Dương xuống xe.

"Sao lại đột nhiên kêu chúng ta tơi đây, không phải ngươi làm sai chuyện gì chứ."

Cậu nhỏ hướng về phía trong nhà nhìn nhìn.

Sau đó cười nói.

"Dù sao cũng mặc kệ ngươi, bữa cơm này, khẳng định chạy không thoát được."