Chuyện của Trần Phi, rất nhanh được giải quyết viên mãn.
Sang năm mới, biết được có thể bị tạm giam, rất nhiều thôn dân bị cám bộ tìm đến cửa, liền đem mấy người khác khai ra, sau đó tất cả các nhà chia nhau, cùng đền bù lại tổn thất vườn rau.
Cũng may củ cải trắng cũng không mắc, mọi người chia ra đều bồi thường được.
Về phần tên môi giới bất động sản Phùng Tuấn Bảo.
Thì cũng bị bắt đi.
Bởi vì căn cứ theo điều tra, người ở phía sau rải ra lời đồn là hắn, gia hỏa này sau khi bị bắt, dưới tình huống bằng chứng đầy đủ, không muốn thừa nhận cũng không được.
Hắn nói ra động cơ của mình.
Mục đích rất đơn giản.
Chính là thông quá chuyện phá hủy vườn rau của Trần Phi, như vậy, Trần Phi liền không thể không buông tha quyền nhận thầu mảnh đất kia, sau đó hắn có tiếp lấy để xây dựng cư xá, thừa cơ hội kiếm một hoản tiền phi nghĩa.
Gia hỏa này cũng không muốn, vấn đề lại náo lớn như vậy, kinh động đến cả bí thư trong huyện, coi như tự lấy đá đập chân mình.
Về phần phía trên còn có ai.
Phùng Tuấn Bảo có chết cũng không nói.
Uông Nham cũng không truy cứu đến cùng, chỉ là ở trên hội nghị huyện, đem chuyện này nói ra, hơn nữa còn nhấn mạnh đất ruộng không thể đụng, coi như dọa hổ một phen, làm cho người đứng ở phía sau triệt để mất đi tâm tư.
Lục Dương bề bộn nhiều việc.
Hai ngày nay, hắn đi tới nhà Liễu Thanh Thanh, nhà dì nhỏ, nhà cậu nhỏ, còn cùng theo phụ thân về trấn Song Cát một chuyến, đến từ đường Lục gia.
Mặt khác.
Còn có một việc.
Tiền Hiểu Hồng đã đến.
Nhà ga huyện Thanh Sơn.
Lục Dương cùng Tiên Vân đứng ở bên ngoài đợi.
Qua mấy thập niên rồi, cảnh và vật không còn, bọn họ lo lắng Tiểu Hiểu Hồng trở về, tìm không thấy nhà, huống chi, bọn hắn hiện tại cũng dọn khỏi Tiền gia trang, không còn ở Tiền gia trang nữa.
Chuyện Tiền Hiểu Hồng tới đây, Tiền Vân vẫn luôn giấu kín, chỉ có nàng cùng Tiền Bình biết rõ, không đến một khắc cuối cùng, Tiền Vân sẽ không nói ra.
Dù là hiện tại.
Tiền Vân vẫn có chút bận tâm.
"Dì nhỏ của con thật sự nói mười giờ rưỡi sẽ đến sao?"
Tiền Vân lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, khoảng cách đến mười rưỡi chỉ còn năm phút.
"n."
Lục Dương vẫn như trước nhìn cửa trạm ra vào.
"Buổi sáng gọi điện tới, mẹ cũng không phải không nghe sao? Nói đúng mười rưỡi, con cũng lên mạng kiểm tra, mười rưỡi có một chuyến từ Lục Thành tới huyện Thanh Sơn chúng ta, chỉ cần không trễ tàu, có lẽ một hồi sẽ đến."
"Hẳn sẽ không bị delay a?"
Tiền Vân lo lắng hỏi.
"Không thể nào, đây là chuyến dịp tết, có mấy ai đi chứ, không đến mức delay đâu.
Thời điểm hai người nói chuyện.
Tiếng xình xịch vang lên.
"Có tàu vào trạm."'
Lục Dương nhắc nhở.
Tinh thần Tiền Vân chấn dodognj, lại hướng phía cửa trạm tiến lên vài bước, sau đó theo đám người tùy thời đoạt người từ trên tàu xuống, nhà ga huyện Thanh Sơn rất loạn, căn bản không có địa phương để taxi đón đỗ, có thể kiếm được du khách hay không, bác tài ở đây phải thi triển đủ loại thần thông của mình.
Mấy phút đồng hồ sau.
Liền có hành khách từ trên tàu đi xuống.
Tiền Vân nhìn chằm chằm vào cổng trạm, chỉ chốc lát, liền thấy được thân ảnh quen thuộc, sắc mặt nàng trở nên vui mừng, kêu: "Ở đây."
Tiền Hiểu Hồng cũng phát hiện hai người.
Cự tuyệt ý tứ mời khách của bác tài, bước nhanh tới.
"Cũng thật là, trời lạnh như vậy ngươi còn đến đón ta làm gì?"
Qua hết năm, mỗi ngày đều có mặt trời, nhiệt độ cũng cao hơn một chút, bất quá bên ngoài vẫn lạnh như cũ.
"Hiểu Hồng, sao lại nói như vậy, ngươi đã mấy năm không quay về nhà, ta khẳng định phải tới đón ngươi a, ngươi nhìn đi, nhà ga, có phải thay đổi rất nhiều rồi không?"
Tiền Vân hưng phấn lôi kéo Tiền Hiểu Hồng.
"Thay đổi quá nhiều, ta nhớ lúc trước mình đi, quảng trường còn không lớn như vậy, cũng không có nhiều cây."
"Đúng vậy, qua bao nhiêu năm, trấn Song Cát thay đổi rất lớn, đợi tí nữa đi nhìn lại quê quán chúng ta, còn chỗ ngươi ở lúc trước nữa, đúng rồi, Tiền Bình cũng ở thị trấn Song Cát, nàng cùng lão công mình mở một cửa tiệm bán đồ ăn sáng, nàng cũng không biết hôm nay ngươi tới đâu."
Tiền Vân vô cùng nhiệt tình.
"Đi đi đi, để tiểu Dương lái xe mang chúng ta trở về, trước tới nhà ta nghỉ chân một chút, đợi tới buổi chưa, chúng ta tới nhà Quân tử, mẹ của ta đang ở bên kia, Quân tử cũng dọn tới trong huyện rồi."
"Quân tử kết hôn rồi sao?"
Tiền Hiểu Hồng hỏi.
Lúc trước thời điểm bà ngoại Lục Dương tới thăm Tiền Hiểu Hồng ở nhà cha mẹ nuôi, cùng mang theo Tiền Vân cùng Tiền Quân, Tiền Hiểu Hồng cũng nhận thức qua Tiền Quân, chỉ là lúc kia, Tiền Quân còn là một đứa bé mà thôi.
Cũng tại lần trước trao đổi.
Tiền Hiểu Hồng mới biết được, Tiền Quân là đệ đệ của nàng.
Huynh đệ tỷ muội có bốn người.
Nàng là lão tam, còn có hai vị tỷ tỷ, một tên đệ đệ.
"Kết hôn, năm trước vừa kết hôn xong."
Tiền Vân nói ra.
"Năm trước mới kết hôn a, vậy tuổi cũng không thấp."
Tiền Tiểu Hồng căn cứ vào tuổi mình, đưa ra suy đoán, chỉ sợ thời điểm Tiền Quân kết hôn cũng ba mươi rồi đi, ở niên đại này, ba mươi tuổi kết hôn, đã coi như rất lớn.
"Đúng vậy a, ngươi không biết, vấn đề này khiến chúng ta rất nhức đầu đấy, thiếu chút nữa còn tưởng hắn muốn làm lưu manh cả đời, bất quá, cũng may..."Tiền Vân chỉ vào Lục Dương.
"Cũng may có Tiểu Dương, hắn cùng bạn học của mình nói chuyện phiếm, vị đồng học kia cũng có một người cô cô còn chưa kết hôn, liền giới thiệu làm quen với nhau, ai ngờ, hặc hặc, hai người bọn họ thoáng cái liền vừa mắt đối phương, sau đó gom tiền lại với nhau, mua một căn phòng trong huyện, đem con gái nhà ngươi ta cứu về, cô nương kia rất tốt, ta cùng Tiểu Bình cũng rất thích."
Nói đến Quách Tuệ.
Tiền Vân liền cảm thấy bội phục con trai mình.
Bất tri bất giác, liền đem hôn sự của cậu nhỏ bàn xong, so với đám tỷ tỷ các nàng thì mạnh hơn nhiều.
"chuyện này thật trùng hợp, tiểu Dương cũng hơn hai mươi rồi a, chờ tốt nghiệp xong cũng nên kết hôn đi, bất quá, đứa nhỏ này mắt tinh vô cùng, cô nương Đình Đình kia ta vô cùng thích, là một người trung thực, cần cù tiết kiệm, lễ tết ở trong nhà ta vài ngày, liền đem nhà ta dọn gọn gàng sạch sẽ, trù nghệ cũng rất tốt, làm đồ ăn so với ta còn ngon hơn, chỉ là hơi cay, không biết có phù hợp với khẩu vị của Lục Dương không."
Thốt ra lời này.
Mẹ liền ngây ngẩn cả người.
Ai là Đình Đình?
Tại sao lại có thêm nữ hài tên là Đình Đình?
Còn năm mới ở trong nhà muội muội mình.
Nàng sao lại không biết.
"Sao vậy, ngươi còn không biết? Là bạn tốt của con gái ta, làm cùng một chỗ, mở một tiệm bán quần áo."
Tiền Hiểu Hồng giải thích nói.
Nói xong còn kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Dương, chuyện trọng yếu như vậy, Lục Dương còn chưa nói với gia trưởng nhà mình sao?
"A a a, ta nhớ ra rồi, nhớ rồi..."
Tiền Vân suy nghĩ một chút, vội vàng nói.
Sau đó bất động thanh sắc trừng mắt nhìn Lục Dương.
Nàng nhớ ra rồi.
Thời điểm lúc trước chở Liễu Thanh Thanh khám thai trở về, buổi tối hôm đó, nàng nhìn thấy Tiền Tiểu Hoa cùng một nữ hài...Chỉ gặp qua một lần, về sau không thấy người nào nhắc đến, Tiền Vân cũng sớm quên.
Không nghĩ tới...
Tiền Vân thở dài.