Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1087: Hạnh Phúc Đơn Giản (1)




"Tới đường Nông Nghiệp, ngươi mở ra bản đồ, tìm quán cơm tư gia lão Đinh."

Trên chiếc Audi.

Lục Dương mang theo tai nghe trò chuyện với Lữ Tiểu Vũ.

Ngày hôm qua sau khi ăn xong món cá sốt cà chua mà Lục Dương mang tới, đồng học Tiểu Vũ liền mất đi hết khẩu vị, cho dù đồ ăn của công ty không tồi, nhưng so với con cá hôm qua Lục Dương mang tới, kém hơn không chỉ một bậc.

Sau đó mượn danh nghĩa thảo luận công việc, Lữ Tiểu Vũ hỏi thăm Lục Dương mua từ đâu tới.

Biết được đáp án, Lữ Tiểu Vũ trực tiếp tắt máy.

Lục Dương cũng tháo xuống tai nghe.

Nhìn đường phía trước.

Đèn đường hai bên đã phát sáng.

Xe chạy trên đường cũng đều mở đèn.

"Sắp đến rồi."

Lục Dương nói ra.

Không có Tiểu Tiểu Thanh ở bên cạnh, bọn hắn được dịp ngủ một giấc ngủ nướng, đến giữa trưa mới thức dậy, thu thập chỉnh đốn lại một chút, cũng liền đến xế chiều rồi.

Gần tết, người về quê càng ngày càng nhiều, trên cao tốc cũng bắt đầu kẹt xe, bọn hắn buổi chiều lái về, tới nơi đã tối muộn.

Liễu Thanh Thanh nhìn cảnh sắc hai bên đường, thời điểm đi ngang qua bệnh viện nhân dân huyện, nàng có hơi chút xuất thần.

Lúc trước.

Chính là ở tiệm cơm đối diện bệnh viện, nàng gặp được Lục Dương, nàng nhớ kỹ lúc ấy Lục Dương còn bỏ cho nàng cái đùi gà, giúp mẫu thân nàng đóng tiền viện phí, cũng là lần kia, Lục Dương cứu nàng thoát khỏi vựt sâu, cho nàng một cuộc sống mới.

Tuy rằng đã qua vài năm.

Nhưng những thứ này, nàng còn nhớ rất kỹ.

"Thị trấn thay đổi thật lớn."

Liễu Thanh Thanh nói ra.

"Ừ."

Lục Dương gật đầu.

Trước kia con đường này còn chưa có đèn, trời vừa tối cái ở đây liền tối thui, hoàn toàn không có cảm giác thành thị, hôm nay, theo phát triển vùng giải tỏa, khu thành cũ cũng được tiến hành cải tạo, có thể nói là biến hóa đến long trời đất lở, trong ấn tượng của Lục Dương, huyện thành thay đổi hơi sớm.

"Hiện tại kinh tế trong thị trấn không tệ, Lâm Nghệ Hồng thành lập tập đoàn bán trà nổi danh khắp cả nước, nhà máy ba em cũng càng ngày càng lớn, đơn hàng của nhà xưởng Hằng Nguyên càng ngày càng nhiều, tiền thuế tăng cao, tài chính thu vào cũng càng nhiều..."'

Lục Dương vừa cười vừa nói.

Trước đây.

Bởi vì giải tỏa vùng mới.

Địa phương thiếu tiền nên chỉ có thể hướng ngân hàng đi vay, vì vậy chỉ có thể đẩy giá phòng lên cao nhằm thu hồi vốn...Điều này dẫn đến huyện Thanh Sơn mới thoạt được hai chữ huyện nghèo liền có giá phòng đứng số một số hai trong tỉnh Hà Đông, so với đại bộ phận địa phương ở trong Thân Thành còn cao hơn, khổ cho dân chúng trong huyện.

Bởi vậy, tạo thành hậu quả người trẻ tuổi rời đi, nếu không phải đến ngày lễ tết, thị trấn sẽ làm cho người ta một loại cảm giác trầm lặng.

Vô số cư xá ở vùng mới giải tỏa đột ngột từ dưới đất mọc lên, nhưng đến buổi tối, đều tối thui một mảnh.

Hôm nay.

Trong huyện đã có mấy xí nghiệp cỡ lớn.

Không biết vận mệnh của huyện Thanh Sơn sẽ thay đổi biến hóa thế nào.

Lục Dương đánh tay lái, quẹo vào một chỗ ngã ba, sau đó chạy thêm mấy trăm mét, liền đem xe dừng lại.

"Đến nhà."

Cửa lớn đang đóng, chỉ có chiếc xe Passat của phụ thân Lục Vĩ đậu trước cửa nhà.

Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh xuống xe.

"Sao vậy, không dám vào nhà à?"

Lục Dương mở cửa, nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh ở phía sau, cười cười nói ra.

Sắc mặt Liễu Thanh Thanh ửng đỏ.

Lấy hết dũng khí đi theo.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên nàng tới nhà Lục Dương.

Trước đó mấy năm trước, nàng cũng tới nhà Lục Dương lấy tiền, nhưng lúc đó chỉ có chờ ngoài cổng, không dám vào trong, còn không biết bên trong thế nào.

"Hoàn cảnh đơn sơ không tốt bằng nhà em nha."

Sau khi vào nhà, Lục Dương vừa cười vừa nói.

Trong căn nhà này của hắn, không có cây vườn gì cả, chỉ có một chum đựng nước, còn có chiếc xe gắn máy cũ của Lục Vĩ, lốp xe cùng giàn giáo đều mục nát, còn đặt ở trong kho, tuy nát như vậy nhưng Lục Vĩ cũng không vứt đi.

"Gâu gâu gâu."

Chó xồm Tiểu Bạch nằm trước cửa lớn, nhìn thấy Lục Dương trở về liền vui sướng chạy tới, cái đuôi phía sau không ngừng đong đưa, lắc lư lui tới.

"Tiểu Bạch, không được khi dễ người, đây là nữ chủ nhà chúng ta đấy."

Lục Dương vỗ vỗ cái đầu tiểu Bạch.

Gia hỏa này, cái đầu không lớn, nhưng rất hung hăn đấy, mới vừa rồi còn hướng Liễu Thanh Thanh sủa to.

Liễu Thanh Thanh có chút sợ chó, nàng trốn bên cạnh Lục Dương, Tiểu Bạch bị Lục Dương giáo huấn một phen cũng trung thực hơn nhiều, chỉ di chuyển quanh chân Lục Dương, không hề sủa Liễu Thanh Thanh nữa rồi. Lục Dương đi đường rất cẩn thận, sợ không cẩn thận dẫm phải nó.

"Mẹ, con về rồi."

Đến cửa, Lục Dương kêu một tiếng.

Cửa chính mở ra.

Tiền Vân ôm Tiểu Tiểu Thanh ra ngoài.

"Tiểu Dương, Thanh Thanh, hai người các con về rồi, vừa rồi ta cùng ba con thảo luận, hai người các ngươi còn bị kẹt xe không, không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy, nhanh vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh."

Tiền Vân tiến lên một bước, kéo Liễu Thanh Thanh vào nhà.

Đứa con trai Lục Dương này, bị bỏ mặc một bên.

Lục Dương không thèm để ý, kêu gọi Tiểu Bạch, nói ra: "Đi, Tiểu Bạch, bên ngoài lạnh lẽo, ngươi cũng vào đi."

Nghe được Lục Dương nói vậy.

Tiểu Bạch nhìn vào trong, sau khi thấy Lục Dương bước vào, cửa còn không khóa lại, liền ngoắt ngoắt cái đuôi hấp tấp chạy theo.

Trong phòng có rất nhiều người.

Ngoài trừ Tiền Vân cùng Lục Vĩ ra, còn có bà ngoại Lục Dương cùng cậu nhỏ Tiền Quân, hai người lúc trước còn chưa gặp qua Liễu Thanh Thanh, lần đầu tiên gặp mặt, cũng không khỏi tán dương trong lòng.

Nha đầu này, vô cùng xinh đẹp.

Nhìn qua là biết cô nương hiền lành.

Tuy rằng trong lòng họ còn có một nha đầu khác, nhưng giờ phút này, không phải thời điểm nhắc đến chuyện này.

"Thanh Thanh, đây là bà ngoại, đây là cậu Lục Dương."

Tiền Vân giới thiệu nói.

Liễu Thanh Thanh nhu thuận chào hỏi.

"Bà ngoại tốt, cậu tốt.'

"Tốt, tốt, nha đầu ngươi khỏe mạnh."

Bà ngoại Lục Dương đứng dậy, từ trong túi tiền, móc ra một phong bao lì xì, kéo tới tay Liễu Thanh Thanh đặt ở phía trên, nói ra: "Lần đầu tới cửa, bà ngoại không có gì tặng cho cháu, bao lì xì này, cháu nhận lấy đi, cầm lấy mua quần áo mới mặc."

Bao lì xì khá phồng đấy, nhìn qua đã biết bên trong không ít.

Liễu Thanh Thanh nhìn Lục Dương.

Lục Dương vừa cười vừa nói: "Bà ngoại tặng em, mau mau nhận đi."

"Cảm ơn bà ngoại."

Liễu Thanh Thanh lúc này mới nhận lấy tiền lì xì, cung kính nói một tiếng cảm tạ.

Luận về phương diện lễ nghi, Liễu Thanh Thanh có thể nói làm đúng hết mọi thứ, Lục Dương có đôi khi còn kém hơn cả nàng.

Trên khuôn mặt già nua của bà ngoại lộ ra nụ cười hiền lành, bộ dạng vui tươi hớn hở, nét mặt tỏa sáng, giống như trẻ ra vài tuổi.

Thoáng cái liền có cháu dâu cùng ngoại tôn, đây chính là song hỉ lâm môn a.

"Thanh Thanh, đây là tâm ý của cậu nhỏ, cháu cũng nhận lấy đi."

Tiền Quân cũng cầm một đại hồng bao.

Biết rõ Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh hôm nay trở về, những thứ này đã sớm chuẩn bị tốt đấy.

"Cảm ơn cậu."

Lần này Liễu Thanh Thanh không hỏi ý kiến Lục Dương, cảm tạ một câu, sau đó nhận lấy lì xì.

"Đến đến đến, ngồi xuống đi, trước sưởi ấm, sau đó chúng ta tâm sự."

Người một nhà hàn huyên việc nhà.

Thời điểm biết được phụ thân Liễu Thanh Thanh gọi là Liễu Đại Giang, Tiền Quân hết sức kinh ngạc, sau khi hỏi thêm mấy câu, mới nhận thức được Liễu Đại Giang này là người trong nhận thức của mình, trong lúc nhất thời, cảm giác như gặp được người quen.