"Quán cơm nhà này rất đặc thù sao?"
Liễu Thanh Thanh đánh giá xung quanh một vòng, đều cảm thấy đây chỉ là một quán cơm bình thường, thoạt nhìn không có chỗ gì đặc thù.
Lục Dương rót chén nước đặt ở bên cạnh Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Lần đầu tiên anh đến nơi này, cũng nghĩ như vậy đấy, bất quá, rất nhanh anh liền phát hiện mình nghĩ sai rồ, mùi vị đồ ăn ở đây không tệ, không thể chê...Cam đoan chỗ này, là đồ ăn ngon nhất em từng nếm qua."
Lời này thật ra khiến cho Liễu Thanh Thanh có chút chờ mong.
Bởi vì bản thân Lục Dương trù nghệ cũng không tệ, vì vậy rất ít tán dương đồ ăn người khác làm, cầm lên ly nước trên bàn, nho nhỏ nhấp một miếng, Liễu Thanh Thanh lại nghĩ tới Tiểu Tiểu Thanh đêm qua khóc nức nở, nói ra: "Nếu không, ngày mai chúng ta quay về đi."
"Lo lắng cho con gái à?"
Lục Dương cười nói.
Liễu Thanh Thanh gật đầu: "Từ lúc Tiểu Tiểu Thanh sinh ra đến giờ, đều không rời khỏi em, khẳng định nàng không thích ứng, nếu để một mực khóc rống cũng không tốt lắm."
"Em không muốn đi dạo thêm chút đi dạo thêm chút nữa sao?"
Lục Dương hỏi thăm.
"Không được, chờ Tiểu Tiểu Thanh sau này lớn lên, mang theo con, chúng ta cùng nhau dạo chơi."
Liễu Thanh Thanh chờ mong nói.
"Được, cứ dựa theo lời em nói mà làm."
Yêu cầu này, Lục Dương cũng không có cách nào phản đối.
Nghe được Lục Dương đồng ý, Liễu Thanh Thanh mỉm cười hạnh phúc.
Cùng lúc đó, bà chủ bưng lên món thịt băm hương cá, có thể là do lần đầu tới đây Lục Dương gọi món này, lão bản nương vẫn còn nhớ rõ, vì vậy làm món này mang lên đầu.
"Nhanh lên, nếm thử đi."
Lục Dương cầm đĩa thức ăn duy nhất ở trên bàn, đẩy qua cho Liễu Thanh Thanh.
Điều kiện quán cơm hết sức đơn sơ, nhưng Lục Dương cũng không để ý.
Liễu Thanh Thanh vốn có chút chờ mong, sau khi thức ăn được dọn lên, cũng không thể chờ được nữa mà thử một miếng, sau đó nhịn không được híp mắt lại, Lục Dương không nói sai, đồ ăn ở chỗ này, quả thật không giống với mấy chỗ khác.
"Coi như cũng được đi."
Lục Dương cười cười.
Hắn chưa bao giờ hoài nghi ánh mắt của mình.
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, lại nhịn không được nếm thử một miếng, sau đó có chút lúng túng, bình thường thời điểm nàng dùng bữa, đều rất nhã nhặn đấy, đây là lần đầu tiên nàng không khống chế được bản thân.
"Đồ ăn quán này cũng quá ngon đi."
Liễu Thanh Thanh tán dương.
Món thịt băm hương cá ngon như vậy, Liễu Thanh Thanh vẫn là lần đầu tiên ăn vào, nàng rất muốn thỉnh giáo vị đầu bếp kia nấu thế nào. Nhưng đoán chừng, khẳng định đây là bí phương độc nhất vô nhị, người ta sẽ không nói cho nàng biết.
Lục Dương cũng ăn một miếng, cười nói: "Vậy sau này chúng ta thường xuyên tới bên này nhiều hơn một chút."
Kỳ thật, lần trước sau khi Lục Dương ăn xong, đã từng nghĩ đến chuyện mời hai người bọn họ qua công ty mình làm đầu bếp, nhưng bọn họ niên kỷ đều khá lớn, đoán chừng cũng không quan tâm đến tiền bạc, mở quán ăn này cũng chỉ tìm một ít chuyện để làm, vì vậy không có nói ra.
Dù sao mở tiểu điếm cũng nhẹ nhàng thoải mái, so sánh với chuyện đi làm công cho người khác thì còn thoải mái hơn.
Bà chủ là một người chân thực.
Lục Dương nói muốn làm năm sáu món, cuối cùng bà chủ dọn lên năm món ăn, đều là món ăn chiêu bài của quán, đối với hai người, đồ ăn ở đây phân lượng khá nhiều, Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh cũng chỉ bới chút cơm, thời gian khác toàn dùng để ăn.
Mặc dù như thế, đồ ăn còn dư lại không ít.
Liễu Thanh Thanh đề nghị đóng hộp mang về.
Lục Dương đồng ý, đem đồ ăn còn dư lại đóng vào trong hộp, dù sao tối nay về bọn hắn cũng phải nấu cơm, mà thời tiết này, cũng không sợ đồ ăn bị hư thối.
Đóng gói xong, bà chủ đi vào phòng bếp mang theo cá chép xào cà chua cho Lục Dương.
Dựa theo Lục Dương phân phó, chọn con cá nào nặng nặng một chút, bộ dạng xem chừng ba bốn cân, là cá chép chính tông của Hoàng Hà.
Con cá này, tự nhiên đưa cho đồng học Lữ Tiểu Vũ đấy.
Lần trước cùng Quan Nguyệt đi tới đây, không có thời gian, lần này vừa vặn phải đi qua công ty một chuyến, tự nhiên không thể quên gia hỏa thích ăn cá này.
Lục Dương vô cùng hoài nghi, Lữ Tiểu Vũ có phải là con mèo chuyển thế hay không, bằng không thì vì sao lại thích ăn cá như vậy?
Hắn lấy ví ra thanh toán cho hóa đơn.
Một bữa cơm dùng một chồng lớn tiền mặt, năm món ăn cộng thêm một con cá mang về, tổng cộng hết 1160 tệ, bà chủ xóa đi số lẻ, thu một nghìn mốt...Giá tiền này cũng không rẻ, nhưng đối với Lục Dương đáng giá, so với mấy thứ bên ngoài hào nhoáng bên trong mục rỗng hay với mấy món xa hoa ở nhà hàng, hắn vẫn cảm thấy đồ ăn nơi đây đáng tin cậy hơn một chút, hơn nữa mùi vị ở chỗ này, hơn mấy chỗ kia rất nhiều.
Tuy mặt tiền cửa hàng hơi nhỏ, cũng chỉ có năm ba cái bàn, nhưng vẫn là câu châm ngôn kia, rượu thơm không sợ ngõ sâu.
Lần nữa lái xe quay về.
Lục Dương nói ra: "Tới công ty anh một chuyến."
Sau đó chỉ chỉ vào cái hộp cá, nói: "Mang cho giám đốc ăn."
Liễu Thanh Thanh cũng nhẹ gật đầu, nàng không quan tâm lắm.
Lái xe tới vùng mới giải tỏa.
Lục Dương cần tới công ty một chuyến.
Ngày mai về quê thăm ông bà rồi, ít nhất nửa tháng sẽ không quay lại đây, hắn phải đi tới công ty thông báo một chút về công tác, đem những tài liệu cần ký đi ký tên, để tránh thời điểm bản thân không có ở đây, ảnh hưởng đến sự vận hàng của công ty, mặt khác, bên phía Lữ Tiểu Vũ cũng cần tiêm cho nàng chút máu gà.
Công ty nghỉ tết trước ngày 30, so với những công ty khác thì giống nhau, mặc dù có chút nhân viên, có thể đã sớm nghỉ, hoặc sử dụng ngày nghỉ của mình, nhưng với tư cách là một trong những lãnh đạo của công ty, Lữ Tiểu Vũ nhất định phải làm đến ngày cuối cùng mới được nghỉ.
Đồng học Tiểu Vũ vất vả khổ cực như vậy, không khao một chút, ai biết được nàng có thể đột nhiên bãi công hay không?
Tiến vào vườn khu.
Liễu Thanh Thanh nhìn tòa nhà cao hơn hai mươi tầng trước mặt, trong mắt có chút kinh ngạc không thôi.
Tuy rằng nàng ở cùng Lục Dương đã được hai năm, biết rõ Lục Dương ở Lục Thành có một công ty lớn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tới chỗ này, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua vấn đề làm ăn của Lục Dương, chỉ làm tốt việc của mình.